Trong hang tối, con hổ Siberia cao lớn cường tráng giơ chân lên, từng bước một đi về phía Diệp Trừng.
Diệp Trừng không dám cử động, chỉ có thể bất lực nhìn khoảng cách của đối phương càng ngày càng gần mình.
Cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi do Hổ ca ca phả ra và phả thẳng vào mặt của cậu.
Diệp Trừng sợ hãi đến mức nhắm chặt hai mắt.
Thậm chí khi chưa nhắm mắt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng yếu ớt và bất lực nhưng có phần đáng yêu của mình trong đôi mắt tím của đối phương.
Hổ ca ca cao lớn cúi đầu ngửi ngửi tiểu báo tuyết, tiếng hít thở ngay bên cạnh đôi tai đầy lông của Diệp Trừng khiến lông tơ của cậu toàn thân dựng đứng.
Không biết Hổ ca ca có cắn đứt cổ cậu hay không, hy vọng Hổ ca ca sẽ cho cậu một khoảng thời gian vui vẻ.
Diệp Trừng đã từ bỏ việc phản kháng, dù có thông minh đến đâu thì cậu cũng chỉ là một tiểu ấu tể vừa mới lớn. Trước vũ lực tuyệt đối, mọi mưu kế của cậu đều chỉ trang giấy mỏng.
Cậu mới biến thành báo tuyết được ba ngày, chẳng lẽ phải kết thúc tại đây? Diệp Trừng kìm nén nước mắt, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Trong mắt Lục Vân Kiêu, chính là tiểu ấu tể báo tuyết ngồi trên mặt đất, vươn cổ ra, trông giống như bộ dáng chờ chết.
Tứ chi và cái đuôi lông xù liên tục run rẩy của cậu đã lộ rõ không còn một mảnh. Cho dù là loại sinh vật nào, nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Lục Vân Kiêu không nhịn được mà tiến lại gần, gần đến mức chỉ cần há miệng là có thể cắn đứt cổ tiểu báo tuyết trước mặt. Đến lúc đó, máu tươi sẽ phun ra.
Tuy nhiên, Lục Vân Kiêu không có ý định gϊếŧ tiểu báo tuyết. Hắn chỉ há miệng và ngậm phần thịt mềm mại sau gáy của Diệp Trừng và nhẹ nhàng đưa cậu ra khỏi hang động.
"Tiểu Tuyết Báo, mau trở về cao nguyên tuyết sơn đi. Chỗ này không phải là nơi mà báo tuyết nên ở."
"Ngao~"
Diệp Trừng có chút không dám tin, hổ ca ca lại để cậu đi dễ dàng như vậy.
Dù sao bọn họ cũng không thuộc họ hàng, Diệp Trừng thậm chí còn xông vào hang động của đối phương và ngủ một giấc trong đó.
Chẳng phải loài hổ có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mạnh sao? Tục ngữ nói, một ngọn núi không có chỗ cho hai con hổ, ngoại trừ một con đực và một con cái.
Nhưng cậu không phải là giống cái, chẳng lẽ cậu đã gặp được hổ ca ca tốt bụng?
Diệp Trừng biết Hổ ca ca cho phép cậu ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm, đó đã là ân huệ lớn lắm rồi. Cậu tốt nhất nên tìm một cái hang động khác vào ban ngày.
Lục Vân Kiêu ném Diệp Trừng xuống đất, rồi xoay người rời đi. Hắn đi được mấy bước chân thì dừng lại.
Quay đầu lại nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Trừng, hắn không nhịn được nói.
"Còn nữa, tôi không phải là cha cậu. Nếu cậu muốn tìm cha của mình thì hãy trở về cao nguyên tuyết sơn tìm hắn."
Nói xong, Lục Vân Kiêu bước vào trong hang động mà không ngoảnh mặt lại.
Diệp Trừng: hai má đỏ bừng.
Diệp Trừng chỉ có thể biết ơn một điều, lông trên mặt dày đến mức người khác không thấy được làn da nóng bừng của cậu.
Diệp Trừng xấu hổ một lúc, thấy không có dã thú nào để ý tới mình. Cậu đành lặng lẽ thu hồi tâm tình.
Vừa mới sống sót trong miệng Hổ ca ca nên cậu phải trân trọng cái mạng nhỏ mới giành được của mình.
Cậu phải cố gắng sống sót dù gặp bất cứ điều gì đi nữa. Nếu không, cuộc sống của cậu ta sẽ trở nên vô ích.
"Ọt ọt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!