Chương 14: (Vô Đề)

Diệp Trừng dùng lực c ắn vào cổ họng con hươu, dòng máu hoạt động trong động mạch chủ đột nhiên phun ra, lan rộng khắp đầu và mặt Diệp Trừng, phần lớn cơ thể cậu bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

"Lộc cộc lộc cộc."

Diệp Trừng uống từng ngụm máu hươu. Máu của con mồi rất bổ dưỡng đối với động vật hoang dã, đồng thời cậu cũng có thể bổ sung hàm lượng muối trong máu.

"Đi thôi, chúng ta tới một nơi vắng vẻ để ăn thịt."

Khi con hươu đã chết hẳn, Diệp Trừng thu con mồi vào không gian, rồi quay đầu gọi to với A Kim, người vẫn còn đang xua đuổi đàn hươu.

"Được rồi, tôi đến đây.

"A Kim nhận được tín hiệu, tránh được cú tấn công của thủ lĩnh đàn hươu, rồi nhanh chóng xoay người cùng Diệp Trừng rời khỏi sườn đồi. Chẳng bao lâu sau, đàn hươu bắt đầu quay lại nhởn nhơ gặm cỏ."Bên này, tôi dẫn anh ra bờ sông ăn."

Lúc săn mồi, toàn thân dính máu không phải là chuyện lớn. Nhưng sau khi kết thúc, Diệp Trừng không chịu nổi cảm giác cơ thể dính đầy máu. Bộ lông bạc của cậu bị máu bám vào, cảm giác nhớp nháp vô cùng dơ bẩn.

"Ra bờ sông làm gì? Ăn trên cây không an toàn hơn sao?"

A Kim thở hổn hển, vẻ mặt khó hiểu. Bờ sông cũng đầy nguy hiểm, ăn trên cây vẫn an toàn hơn.

"Tôi phải tẩy rửa lông, anh nhìn tôi đi, dính đầy máu bẩn."

Diệp Trừng lo lắng máu khô lại sẽ càng khó làm sạch, cậu giải thích với A Kim một câu rồi chạy nhanh về phía bờ sông.

"Ê, mấy vết máu này có sao đâu. Chẳng lẽ việc tẩy rửa quan trọng hơn việc ăn thịt sao?"

A Kim không hiểu thói quen yêu thích sự sạch sẽ của Diệp Trừng. Bọn chúng lớn lên trong hoàn cảnh dãi nắng dầm mưa, toàn thân lúc nào cũng bẩn thỉu. Làm sao giống Diệp Trừng, bộ lông đều sáng bạc gần như phát sáng.

Đây cũng là một trong những lý do khiến A Kim cảm thấy Diệp Trừng đẹp. Giữa đám báo xám xịt, bỗng nhiên xuất hiện một con báo nhỏ gọn, sạch sẽ và tinh xảo.

Nhưng khi nhớ lại con hươu vừa săn được vẫn còn trong không gian của Diệp Trừng. A Kim đành phải tiếp tục chạy theo Diệp Trừng ra bờ sông.

"A Kim cẩn thận nhé, trước đây tôi đã gặp một con rắn dài ở bờ sông này, suýt nữa bị nó siết chết."

Diệp Trừng nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng trước đây của mình. Dù sao thì làm anh cả thì phải giúp đàn em tránh những con đường sai lầm.

"Làm sao A Diệp đánh bại được con rắn lớn đó và sống sót?"

A Kim tò mò, nhìn Diệp Trừng. Tiểu báo tuyết nhỏ bé trước mặt không có vẻ gì là có thể thoát khỏi nanh răng của nó.

"Chà, để tôi giới thiệu cho anh người bạn của tôi. Một con hổ trắng hùng tráng oai vệ, lông mượt, dáng dấp lẫm liệt."

Diệp Trừng nhanh chóng rửa sạch máu trên cơ thể mình bằng nước sông, rồi lấy con hươu từ trong không gian ra, vừa ăn vừa trò chuyện với A Kim.

Cậu muốn cho A Kim biết rằng mình là một con báo có chỗ dựa vững chắc, theo cậu thì sẽ không bao giờ thiệt thòi.

"Lúc tôi sắp bị con mãng xà siết chết, Hổ ca ca của tôi cưỡi mây ngũ sắc, cơ thể tỏa ra ánh sáng kỳ diệu, giống như thần thánh giáng trần. Con mãng xà nhỏ bé kia chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Hổ ca ca là lập tức bỏ chạy ngay."

Diệp Trừng đọc nhiều tiểu thuyết, chỉ cần bịa ra vài câu là đủ để lừa con báo đốm đơn thuần.

"Anh có biết truyền thuyết về bốn linh thú không?"

Diệp Trừng càng nói càng hăng, căn bản không thể ngừng lại.

"Không biết."

A Kim đang nhai phần xương đùi một cách ngon lành, rõ ràng là đã coi câu chuyện mà Diệp Trừng kể như một món ăn vặt.

"Được rồi, hôm nay tôi sẽ kể cho anh nghe về tứ đại thần thú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!