Lúc đầu, Diệp Trừng cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Hổ ca ca liếʍ lông. Dù sao thì việc để một con hổ khác liếʍ lên người mình khiến Diệp Trừng cảm thấy hơi ngại.
Nhưng khi cảm thấy việc liếʍ lông thật sự rất thoải mái, Diệp Trừng không còn phản kháng nữa. Ngược lại, cậu hoàn toàn giao phó nhiệm vụ này cho Hổ ca ca, bản thân chỉ cần nằm tận hưởng.
Diệp Trừng híp mắt, đôi mắt xanh mờ hơi sương, lười biếng trở mình để Hổ ca ca có thể liếʍ thêm nhiều chỗ hơn.
"Cảm ơn Hổ ca ca, moah moah."
Khi Hổ ca ca liếʍ xong, Diệp Trừng mới tỉnh dậy từ cơn mê mang. Cậu ngồi dậy nói lời cảm ơn Hổ ca ca, dù hắn vẫn đang nằm, cơ thể lớn như một ngọn núi.
"Không cần cảm ơn, sau này đừng dùng dị năng quá mức như vậy. Nếu ở ngoài trời, lỡ như tôi không kịp phát hiện, cậu sẽ gặp nguy hiểm.
"Lục Vân Kiêu vừa liếʍ bộ lông bạc trắng của mình, vừa dặn dò Diệp Trừng. Lần này may mắn là Diệp Trừng hôn mê ở trong hang của hắn, xung quanh đều đã được hắn dọn dẹp, không có động vật nguy hiểm nào. Nếu ở nơi khác, Lục Vân Kiêu không thể đảm bảo an toàn cho Diệp Trừng, cho nên vẫn cần dạy Diệp Trừng tính cẩn thận vẫn tốt hơn."Không phải đâu, tôi không cố ý mà.
Tôi thật sự không biết quả trứng người cá kia lại hút hết dị năng chữa trị của tôi, lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng đã ngất đi rồi."
Diệp Trừng cảm thấy tủi thân, cậu không chịu nhận lỗi, mọi chuyện đều là do quả trứng người cá gây ra.
"Cho nên, trước khi làm gì thì cậu cũng phải dùng đầu óc suy nghĩ kỹ. Đừng có học cách giống tôi, cái gì cũng không sợ. Tôi đâu phải là thần thánh vô địch."
Lục Vân Kiêu chưa kết hôn sinh con mà đã lo lắng như một người cha, chủ yếu là vì Diệp Trừng không có bất kỳ trực giác hoang dã nào.
Đôi khi nguy hiểm đến gần mà cậu vẫn không nhận ra.
"Biết rồi, biết rồi, tôi nên gọi anh là "Hổ ba ba" chứ không phải là "Hổ ca ca". Sao anh giống cha tôi thế, lúc nào cũng thích nói nhiều.
"Diệp Trừng dùng móng vuốt che đôi tai màu bạc mềm mại của mình, lẩm bẩm phản đối, như một đứa trẻ ngỗ nghịch. Đột nhiên, Diệp Trừng cảm thấy đau ở mông. Cậu quay đầu nhìn lại, một bàn tay hổ khổng lồ đang di chuyển ra khỏi phía đuôi của mình."Không nghe lời, thì phải dùng tay dạy dỗ.
"Lục Vân Kiêu chưa từng dạy dỗ hài tử, trước đây khi nhìn thấy những đứa trẻ nhà người khác không nghe lời. Hắn cảm thấy chẳng có gì, nhưng khi chuyện này đến với mình. Hắn mới nhận ra việc con cái không nghe lời thực sự là một điều khiến người ta đau đầu."Á á ngao ngao, tôi muốn cắn anh!"
Lần đầu Diệp Trừng bị Hổ ca ca đánh vào mông. Vì có bộ lông che phủ, cậu không cảm thấy quá đau đớn. Hổ ca ca không dùng lực mạnh nên chỉ có cảm giác hơi xấu hổ, khiến Diệp Trừng lập tức đỏ mặt.
Ỷ vào việc Hổ ca ca không thực sự tức giận, Diệp Trừng bắt đầu tấn công hắn một cách hung hãn như một con báo tấn công con mồi. Mặc dù giá trị gây tổn thương là hoàn toàn không, và cậu còn vô tình tự cắn phải lưỡi mình. Nhưng cậu lại cảm thấy khá hài lòng với kết quả của mình.
Diệp Trừng ngồi chồm hổm trên lưng Hổ ca ca, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Hắc hắc, xem anh còn dám xem thường tôi nữa hay không. Bây giờ anh đang bị tôi đè dưới thân không thể động đậy nổi. Nếu anh chủ động nói xin lỗi, tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho anh."
Lục Vân Kiêu hoàn toàn không quan tâm đ ến việc tiểu báo tuyết ngồi trên lưng mình. Cảm thấy thời gian không còn sớm, cũng đến giờ ăn trưa.
Hắn trực tiếp đứng dậy, vác Diệp Trừng rời khỏi hang.
"Ê ê ê! Hổ ca ca, anh đi chậm một chút, tôi sắp rơi xuống rồi.
"Đây là lần đầu tiên Diệp Trừng ngồi trên lưng hổ. Trước đây cậu luôn bị Hổ ca ca ngậm sau gáy tha đi, hoặc là cổ bị cắn đau, hoặc là mông bị ma sát với mặt đất. Bây giờ cậu được đứng trên cao, tầm nhìn rộng hơn, cảm giác như cả khu rừng xung quanh đều rất mới mẻ. Khi đến một khu rừng rậm rạp, Lục Vân Kiêu bảo Diệp Trừng bước xuống, cúi đầu nghiêm túc nói với cậu."Tự đi bắt bữa trưa đi, từ hôm nay tôi sẽ không giúp cậu nữa. Từ giờ trở đi, việc có thể săn được con mồi hay không, có đói bụng hay không là do khả năng của chính cậu."
Sau những ngày học hỏi và luyện tập, Lục Vân Kiêu cảm thấy đã đến lúc để Diệp Trừng sống tự lập. Những bông hoa trong nhà kính cuối cùng sẽ không thể sống lâu, chỉ có những bông hoa dại trải qua gió mưa mới có thể sống khỏe mạnh.
"Không muốn, anh lại bỏ rơi tôi đúng không? Rõ ràng anh đã hứa với tôi là sẽ không đuổi tôi đi."
Nước mắt của Diệp Trừng đến rất nhanh, cậu đứng trước mặt Lục Vân Kiêu như một bông hoa nhỏ kiên cường và đáng thương, đôi mắt trong suốt đầy ắp sự trách móc, như thể Lục Vân Kiêu là một con hổ xấu xa.
"Tôi nói bỏ rơi cậu từ khi nào? Không đúng, tôi đã đáp ứng cậu đâu? Lục Vân Kiêu đối mặt với những lời hồ ngôn loạn ngữ của Diệp Trừng. Trên đầu xuất hiện đầy dấu hỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn muốn làm rõ sự việc."Anh rõ ràng đã hứa với tôi rồi mà, tôi nhớ rõ lắm! Anh nói sau này tôi có thể tự đi, ý là nếu tôi không tự đi, thì anh sẽ không đuổi tôi đi.
"Diệp Trừng tự hào ngẩng mặt lên, cậu là một con báo tuyết thông minh. Khó khăn lắm mới ôm được đùi của Hổ ca ca, sao có thể bị bỏ rơi dễ dàng như vậy được. Cậu muốn Hổ ca ca biết, thế nào là thuốc dán da hổ chính hiệu."Bất quá nếu anh không có ý định bỏ rơi tôi, vậy thì tốt rồi. Mọi hiểu lầm đã được giải trừ, tôi vẫn là một con báo tuyết hiểu chuyện."
Diệp Trừng nhận được câu trả lời xác nhận từ Lục Vân Kiêu, trái tim nhỏ của cậu cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!