Chương 11: (Vô Đề)

Do bữa trưa ăn quá no, giờ đây Diệp Trừng vẫn chưa cảm thấy đói. Cậu liền cất con hươu nhỏ vào không gian lưu trữ vật tư của mình.

Nhờ quá trình rèn luyện, cậu đã không còn là kẻ "tân binh" vụng về, chỉ thu vài quả trứng mà cạn kiệt sức lực. Giờ đây, cậu đã có thể thu thập trơn tru một con vật cỡ nhỏ.

Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tận tình của Hổ ca ca, giúp cậu hiểu biết thêm nhiều điều về dị năng và tinh thần vực.

Đáng tiếc, độc của nữ vương trùng tộc đã phá hủy hoàn toàn tinh thần vực của Lục Vân Kiêu. Nếu không, Diệp Trừng có thể tận mắt nhìn thấy hắn trực tiếp sử dụng dị năng.

Qua mấy ngày thử nghiệm, Diệp Trừng phát hiện dị năng không gian của mình là trạng thái tĩnh.

Đồ vật cậu bỏ vào vẫn giữ nguyên trạng thái, cho dù để rất lâu cũng không bị hư hỏng hay biến chất. Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải lo lắng đồ ăn bên trong bị thối rữa.

Ngoài dị năng không gian, cậu cũng đã mày mò được một vài điều về dị năng chữa trị.

Hiện tại, do năng lực còn hạn chế, dị năng chữa trị chủ yếu chỉ có tác dụng với chính cậu, còn khi áp dụng lên người khác thì hiệu quả rất nhỏ, chỉ chữa lành được những vết thương ngoài da.

Chính vì vậy, việc không thể chữa khỏi bệnh cho Hổ ca ca khiến Diệp Trừng cảm thấy vô cùng chán nản.

Ngược lại, Lục Vân Kiêu lại thấy điều này rất bình thường. Việc tiểu báo tuyết chưa trưởng thành mà đã thức tỉnh dị năng chứng tỏ tiềm năng của cậu rất lớn.

Còn việc có thể chữa khỏi cho hắn hay không không quan trọng. Bởi vì hắn đã sớm chấp nhận số phận của mình.

---

Trong vũ trụ rộng lớn, luôn tồn tại những hiểm họa khó lường.

Một chiếc chiến hạm đang chật vật vượt qua vũ trụ đầy gập ghềnh vì họ vừa gặp phải một cơn bão không gian hiếm gặp.

"Chết tiệt, nếu không phải vì che giấu hành tung. Chúng ta đâu cần mạo hiểm đến mức suýt mất mạng thế này!"

Trong khoang chiến hạm, một gã đàn ông có vẻ ngoài kỳ dị, trông giống một con cá nheo, không ngừng làu bàu phàn nàn.

"Bớt nói nhảm đi! Ai bước vào con đường này mà không sẵn sàng đánh đổi mạng sống chứ? Nếu sợ chết, thì tốt nhất rửa tay gác kiếm mà sống một đời lương thiện đi!"

Người đàn ông ngồi đối diện trông bình thường hơn rất nhiều, nửa người ẩn mình trong bóng tối, tựa như có dòng mực đen kỳ quái đang chảy qua cơ thể.

"Ngươi nghĩ ta cần ngươi nhắc nhở sao? Nếu không có ta, các ngươi làm sao trộm được trứng của Hoàng tộc người cá mà không tổn hao một sợi tóc?"

Gã cá nheo nói với giọng điệu đầy kiêu ngạo. Trên chiến hạm này, những người còn lại chẳng phải đồng đội mà chỉ là đối tác tạm thời.

Một khi nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ sẽ chia tay ngay lập tức.

---

Bên ngoài khu vực A Luân Tư Tặc tinh là khu vực đầy những cụm thiên thạch khổng lồ, được mệnh danh là vùng đất không người quản.

Lâu dần, nơi đây trở thành sào huyệt của hải tặc không gian

- những kẻ liều lĩnh và hung ác. Môi trường khắc nghiệt giống như trò nuôi sâu độc, khiến bọn họ ngày càng hung tàn và khét tiếng.

Nhưng vì những lý do chính trị và lịch sử phức tạp, không ai có thể làm gì được bọn họ, chỉ đành tăng cường phòng vệ để tránh bị hải tặc không gian nhắm đến.

"Hừ, nếu không có khả năng tàng hình và phân tán khí tức của ta, các ngươi nghĩ các ngươi có thể trốn khỏi sự truy sát của Hoàng tộc người cá sao?"

"Ngươi..."

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta đã thành công thoát khỏi cơn bão không gian. Mọi người mau kiểm tra xem trứng người cá có bị hư hại gì không. Đừng quên, khách hàng của chúng ta đang đợi giao hàng."

Người ngồi trên ghế chỉ huy, điều khiển chiến hạm, thở phào nhẹ nhõm sau khi vượt qua cơn bão dữ dội. Nhưng hai gã này cứ cãi nhau khiến ông ta đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!