Diệp Trừng thấy hổ ca ca đã săn xong, lập tức dùng đôi chân ngắn chạy tới, dùng đầu cọ cọ vào người, y hệt như muốn mời nước cho hổ ca ca.
Dáng vẻ nịnh nọt đó, ngay cả khi còn là Thái tử đế quốc, Lục Vân Kiêu cũng chưa từng thấy qua.
"Được rồi, ăn đi.
"Trừ khi trước đây vì tiểu báo tuyết bị thương không thể ra ngoài, hắn mới mang con mồi về hang. Hiện tại họ giải quyết xong ở ngoài rồi mới trở về, như vậy sẽ không làm bẩn hang động. Dù đã trở thành dã thú, nhưng họ vẫn quen với lối sống sinh hoạt của nhân loại, không ăn uống trong phòng ngủ."Được! Cảm ơn Hổ ca ca!
"Có hổ ca ca bảo vệ bên cạnh, Diệp Trừng yên tâm ăn uống ngon lành. Con dê đực này rất lớn, dù hiện tại khẩu vị của cậu có phần lớn hơn, nhưng cũng chỉ ăn được chưa đầy một phần tư. Sau khi ăn xong, cậu giao phần còn lại cho"hổ ca ca" xử lý. Chẳng mấy chốc, con dê nặng vài trăm cân chỉ còn lại bộ xương.
Tuy nhiên, con dê này chỉ đủ để Lục Vân Kiêu ăn no nửa bụng. Hắn vẫn cần tiếp tục đi săn, nhưng sẽ là vào buổi chiều.
Hiện tại, họ cần phải rời khỏi vùng thảo nguyên này nhanh chóng. Vì đây không phải là vùng đất không chủ, mà là lãnh thổ của một bầy sư tử mạnh mẽ. Nếu Lục Vân Kiêu đến đây một mình thì không sao, không đánh lại thì chạy trốn là được.
Nhưng mang theo tiểu báo tuyết thì phải cẩn thận.
Nếu bị bầy sư tử vây quanh thì sẽ rất phiền phức. Hắn thì không sao, dù bị thương cũng không quan trọng. Nhưng tiểu báo tuyết còn quá nhỏ, tốt nhất là không nên để tiểu báo tuyết phải chịu đau đớn.
Ngay khi họ vừa rời đi không lâu, hai con sư tử đực đã theo mùi máu tìm đến bộ xương của con dê. Chúng là một cặp anh em sư tử trẻ tuổi, cùng nhau cai quản vùng thảo nguyên này.
Trước đó, chúng không nhận thấy điều gì bất thường, cho đến khi phát hiện một đàn bò sừng to đột ngột chết đi, lúc này chúng mới nhận ra rằng có một kẻ trộm đã xâm nhập vào lãnh thổ của chúng.
"A Mang Tư, sao loài hổ trong rừng lại đến vùng thảo nguyên thế?"
Ca ca A Luân ngửi ngửi không khí, vẻ mặt khó hiểu hỏi đệ đệ của mình.
"Có thể là kẻ thất bại bị đuổi ra ngoài thôi."
"Không đúng, kẻ thất bại thường chiến đấu yếu hơn. Đệ nghĩ xem, đàn bò trước đó và con dê này đều không phải là kẻ thất bại có thể dễ dàng hạ gục."
A Luân suy nghĩ nhiều hơn so với người em trai A Mang Tư, cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
"Quan tâm làm gì, kẻ trộm dám vào lãnh thổ của chúng ta thì đúng là không còn đường lui rồi. May là tên đó chạy nhanh, nếu không lần sau gặp phải, chúng ta sẽ không để kẻ đó chạy thoát."
A Mang Tư có đầu óc đơn giản, trong rừng hoang dã, ai mạnh tay, đầu cứng thì người đó là vua.
"Thôi đi, lần sau gặp rồi tính tiếp. Chúng ta còn phải tiếp tục tuần tra."
Hai huynh đệ không để ý nhiều đến chuyện này, vì hiện tại nguồn thức ăn trên vùng thảo nguyên rất phong phú. Dù bị trộm mất một ít cũng không sao, họ còn có nhiều việc quan trọng khác phải làm.
Diệp Trừng trở về hang động, rồi đi ra hồ nước để rửa mặt. Mỗi lần ăn xong, cậu đều rửa sạch vết máu xung quanh miệng. Nếu để lâu ngày, bộ lông sẽ bị ngả vàng và không thể làm sạch được.
Cậu là một con báo yêu thích sự sạch sẽ, dù điều kiện ngoài trời không thuận lợi. Nhưng cậu vẫn cố gắng mỗi ngày để giữ gìn vẻ ngoài của mình.
Nhìn thấy mặt hồ trong vắt, Diệp Trừng đột nhiên nổi hứng. Khi còn nhỏ vì cơ thể yếu ớt, cậu không thể đến các khu vui chơi. Nhưng bây giờ cơ thể đã khỏe mạnh, cậu không còn lo lắng bị cảm lạnh.
Hồ nước này không nguy hiểm, Diệp Trừng từng thấy Hổ ca ca bơi trong hồ. Cậu cũng muốn thử, nhưng tiếc là bộ lông dày của loài báo tuyết không thích hợp để xuống nước. Sau khi ra khỏi mặt nước sẽ rất khó hông khô, cho nên cậu đành phải từ bỏ.
Chỉ có lần trước vì trời mưa và bị bùn dính quá bẩn, cậu phải xuống nước rửa sạch. Ngoài ra, cậu chỉ dùng chân vuốt nước lên mặt mà thôi.
Khi thời tiết càng lúc càng nóng, Diệp Trừng bắt đầu có ý định cạo bỏ bộ lông dày trên người mình, như vậy mới không cảm thấy khó chịu và nóng bức.
Quả nhiên, loài báo tuyết vốn không nên sống trong rừng rậm nguyên thủy. Cao nguyên băng giá và những ngọn núi tuyết mới thực sự là nơi cậu thuộc về. Nhưng giờ đây, vì đã đi theo "Hổ ca ca" cậu hoàn toàn không có ý định quay về nếu không gặp tình huống bất khả kháng.
Trong rừng nguyên thủy này không có thứ xa xỉ như máy lạnh. Khi trời nóng, các loài động vật thường tìm chỗ có bóng râm mát mẻ để tránh nóng hoặc nhảy xuống nước để làm mát cơ thể. Điều này khiến Diệp Trừng không nhịn được mà nhớ nhung cuộc sống đầy đủ tiện nghi ở kiếp trước.
Dù vậy, Diệp Trừng vốn không phải kiểu người thích than vãn. Không thay đổi được hoàn cảnh thì đành phải thay đổi chính mình.
Không có việc gì làm, cậu dạo quanh bờ hồ một vòng. Lúc này đã là giữa trưa, hầu hết các loài động vật đều đang tìm chỗ nghỉ ngơi. Chỉ có mình cậu là người rảnh rỗi, lang thang nghịch ngợm khắp nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!