Chương 1: (Vô Đề)

"Đã đến giờ thức dậy rồi các con. Từ hôm nay trở đi, các con phải rời xa mẫu thân và học cách sống tự lập.

"Cho dù đang là giữa mùa hè, toàn bộ dãy núi Hazard vẫn bị bao phủ bởi băng và tuyết. Trên một vách đá ở đỉnh phía bắc của dãy núi Hazard, có một gia đình báo tuyết sinh sống. Phải mất gần hai năm, báo tuyết mẹ mới thành công đem mấy đứa con của mình nuôi nấng đến trạng thái thành niên. Bây giờ nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, đã đến thời điểm nên rời khỏi đây và đi đến nơi khác để tìm kiếm mùa xuân của riêng mình. Diệp Trừng vừa mới mở đôi mắt mơ màng của mình ra, cậu đã nhìn thấy báo tuyết mẹ đang rời khỏi hang động với dáng vẻ đầy sức sống."Hầy--"

Đây là lần đầu tiên cậu thở dài.

Vốn là tiểu thiếu gia được người người cưng chiều ở Lam tinh, nhưng từ khi sinh ra đã yếu ớt bệnh tật, phải sinh hoạt trong bệnh viện như nhà của mình.

Ngay cả khi gia đình cậu là nhà giàu số một cả nước cũng chỉ có thể giúp cậu duy trì sự sống hằng ngày. Cậu thậm chí không thể sống sót được đến tuổi trưởng thành.

Cho đến ngày cậu mười tám tuổi, cậu không thể chống cự được nữa mà chết vì bệnh tật. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đã trở thành một con báo tuyết đang học cách săn mồi.

Thông qua ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu nguyên chủ, cậu cuối cùng cũng biết được một sự thật không thể chấp nhận được.

Cậu từ một con người biến thành một vị chúa tể núi, một con báo tuyết.

Trong truyền thuyết, báo tuyết sẽ nhảy dựng lên khi sợ hãi và có một chiếc đuôi dài bằng cả cơ thể của nó!

Tuy rằng cậu không muốn tiếp thu điều này, nhưng đây đã là sự thật hiển nhiên.

Diệp Trừng sốc đến mức khóe miệng run rẩy, không nhịn được mà nhảy lên cao ba thước.

Báo tuyết mẹ đang dạy đàn con săn mồi trông có vẻ bối rối.

Mặc dù được tái sinh lần nữa và không trở thành con người nhưng Tề Trừng cảm thấy khá hài lòng.

Có được một cơ thể khỏe mạnh và có thể tự do chạy nhảy trên mặt đất là niềm hạnh phúc lớn nhất mà ông trời đã ban tặng cho cậu.

Trải qua 18 năm, sống không bằng chết cùng căn bệnh quái ác tra tấn. Diệp Trừng cảm thấy, có được cơ thể khoẻ mạnh là điều quý giá nhưng sinh mệnh chính là điều trân quý nhất.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không từ bỏ. Cho dù vào thời khắc sinh tử cuối cùng của kiếp trước, cậu cũng không có từ bỏ hy vọng sống sót.

Có lẽ cuộc sống mới này là do ông trời thấy kiếp trước của cậu quá khó khăn nên đã bù đắp và biến cậu thành cục lông xù xù to lớn mà cậu luôn muốn chạm vào.

Đáng tiếc, cậu quên mất rằng thân là động vật.

Cậu phải ăn lông uống máu, ở đây không có đầu bếp năm sao giúp cậu nấu ăn.

Vì thế hai ngày nay, mỗi lần đến bữa ăn cậu đều đợi anh chị em của mình ăn xong mới lao tới ăn vài miếng để đảm bảo không chết đói.

Cậu không biết liệu mình đã biến thành động vật hay chưa và khẩu vị ăn uống của cậu đã bất đồng với con người. Chỉ cần vượt qua được rào cản tâm lý thì thịt sống cũng sẽ trở nên ngon miệng.

Cậu từng là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, mười ngón tay chưa từng chạm vào việc nặng nhọc. Cuối cùng cũng bắt đầu trải qua thời kỳ sinh hoạt "mài giũa".

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Diệp Trừng xuyên đến đây, cũng là ngày báo tuyết mẹ dự định rời đi.

Sau khi tính toán xong xuôi, Diệp Trừng

- người mới học cách đi săn cùng báo tuyết mẹ được hai ngày, căn bản chẳng học được điều gì hữu ích.

Nhưng cậu cũng biết, cậu hoàn toàn không thể ngăn cản được sự tình.

Trời sắp mưa, mẫu thân của cậu sắp lấy chồng mới.

Trong thế giới động vật, sinh sản là sứ mệnh cả đời của chúng. Nếu báo tuyết mẹ có thể nuôi dưỡng chúng thành niên thì sứ mệnh của nó đã hoàn thành.

Về phần những ngày sắp tới, bọn chúng chỉ có thể dựa vào chính mình để sinh tồn.

Khi bóng dáng của báo tuyết mẹ biến mất, các anh chị em của cậu bắt đầu rời khỏi hang và bắt đầu sống tự lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!