Chợ rau bên bờ sông này đã có lịch sử hơn hai mươi năm rồi.
Phần lớn thời gian, những người bán rau ở đây và các sạp đều tương đối cố định.
Thỉnh thoảng có nông dân gánh ra bán vài loại hoa quả tự trồng ở quê, nhưng chỉ theo mùa và không kéo dài lâu.
Nhưng riêng cô nàng bán rau mới đến tên Tống Đàm này, lại có gì đó rất kỳ lạ, thật quá kỳ lạ.
Đầu tiên, ít có cô gái trẻ nào bán rau ở đây.
Thứ hai, cô gái này vừa xinh đẹp, lại còn có một cậu em trai cũng xinh xắn nhưng khờ khạo đi theo, vừa dễ khiến người khác thương cảm, vừa thu hút ánh mắt.
Cuối cùng, rau của cô bán còn đắt quá sức tưởng tượng!
Lúc đầu, những người bán rau cười khẩy:
"Đừng nghĩ có thêm một đứa em ngờ nghệch thì sẽ thu hút được khách hàng!"
Ở chợ rau này, toàn các bà cô tuổi trung niên, mỗi đồng còn chia ra dùng, xinh đẹp tội nghiệp thì ở đâu cũng thế thôi. Ở đây, các bà cô sẽ không chịu trả thêm một xu nào đâu!
Nhưng càng nhìn, đứa trẻ khờ khạo này từ chỗ hành động chậm chạp, ngờ nghệch, giờ lại càng lúc càng nhanh nhẹn, đếm tiền cũng thành thục hơn hẳn—
Đúng là tài thật!
Cô đúng là đang huấn luyện cậu em đây mà.
Rồi còn giá rau nữa chứ.
Rau dại bán hai mươi đồng một cân?
Những người bán rau cười lạnh một cái, nghĩ bụng chỉ là nhờ tươi mới mà thôi!
Nhưng về sau, khi thời tiết ấm lên, giá rau ngày càng giảm, cô ấy vẫn giữ giá hai mươi đồng một cân?!
Những người bán rau thầm nghĩ: "Chắc là có người đẩy giá cao thôi.
"Sau đó, ngay cả cỏ đậu tím, vốn dùng để bón phân, cô ấy cũng bán với giá hai mươi đồng một cân mà vẫn có nhiều người tranh mua... Những người bán rau cũng ngớ người. Nói sao đây, chẳng lẽ mấy chục năm bán rau, họ lại không nắm bắt được xu hướng của chợ này sao? Họ nhẫn nhịn mãi, hôm nay cuối cùng cũng phải hỏi thẳng. Không ngờ bà cô được hỏi lại đầy ưu tư:"Ai mà không nghĩ vậy? Rau đắt thế này, mỗi lần chi tiền là tim đau như d.a. o cắt.
"Vậy sao cô còn mua nhiều như thế?! Người bán rau nhìn mớ cỏ đậu tím xanh mướt trong giỏ của bà cô mà ngơ ngác. Không ngờ bà cô lại tỏ ra hăng hái:"Mấy chú không hiểu đâu, ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe, cả nhà tôi mỗi ngày ăn vài cân loại rau này, đi vệ sinh cũng dễ dàng, cơ thể khoẻ mạnh, ngủ cũng ngon hơn... Con gái tôi còn giảm mụn đi nhiều lắm!
Tiền bỏ ra là đáng mà."
"Với lại, rau này ngon lắm, trộn gỏi, xào, nấu lẩu đều ngon cả! Bỏ bữa là tôi thấy khó chịu vô cùng.
"Đám đông xung quanh: ... Cô mua rau mà như mua loại thuốc quý vậy? Không thì còn phải thêm cả thuốc nhuận tràng và melatonin nữa! Khoe khoang thế này cũng quá đà rồi. Không ngờ bà cô thấy mọi người không tin, lại cố chấp hơn:"Mấy chú không tin cũng đừng coi thường! Mấy chục năm mua rau, tụi này đâu có ngốc?
Cứ bỏ ra hai mươi đồng để thử một lần, rồi sẽ biết chất lượng thế nào!"
Bà cô cầm giỏ rau đi phăm phăm, rồi lại thấy sạp bên cạnh bán cà chua, bà cô tiến đến hỏi:
"Cái này bao nhiêu?"
Người bán rau do dự: "Tám đồng."
Bà cô lập tức nhíu mày: "Thật à! Tôi mua ở đây mấy chục năm rồi mà chú dám tính giá c.ắ. t c. ổ thế này! Hôm qua tôi mua cà chua chỉ có bốn đồng thôi!
"Nói xong bà cô lập tức đứng dậy, quay người rời đi. Cách đó không xa, một người bán rau khác tiến đến dè dặt hỏi:"Anh, sao anh lại tăng giá?"
Người bán rau suýt khóc: "Tôi không phải thấy bà ấy ngày nào cũng mua rau dại của người kia, phải tốn cả trăm đồng đấy sao...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!