Cậu thiếu niên kia c. uối cùng cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, "thình thịch thình thịch" mấy bước đã phóng xuống cầu thang, rồi không thèm rẽ qua ngóc nào, cứ men theo mùi thơm mà chạy thẳng vào bếp.
Trong bếp, vì trời đã khuya nên Kiều Kiều không nhóm bếp củi nữa, chỉ bật bếp gas bên cạnh.
Bên trái, nồi nước sôi sùng sục, Kiều Kiều đang cho mì khô vào luộc.
Ở bên kia, Lục Xuyên lần lượt cho cải xanh vào chần, rau vừa chín tới liền vớt ra, rồi đổ nước đi, đặt lại nồi lên bếp, chảo nóng, dầu nguội, yên tĩnh chờ đợi.
Ngay lúc Dương Chính Tâm xông vào, trứng mà anh vừa đổ vào chảo đang phồng lên thành từng mảng vàng sữa mềm mịn, dưới đáy đã dậy mùi hơi cháy thơm ngậy.
Kiều Kiều đang cắt hai cây hành tỏi trên thớt, còn cậu ta thì đứng sững nơi cửa bếp, ngây người không nói nổi câu nào.
Lục Xuyên ngẩng lên nhìn một cái:
"Đói lắm rồi chứ gì? Kiều Kiều nói cậu không thích ăn kiểu trứng nguyên lòng đỏ, nên anh đ.á.n. h tan rồi chiên, thấy sao, thơm không?"
Anh cố tình khơi chuyện, giọng lại rất tự nhiên, còn chu đáo thêm một câu:
"Sáng mai dậy sớm chút nhé, bữa sáng thường có trứng vịt muối, lòng đỏ mịn màng, béo thơm và có lớp dầu óng ánh, ăn với cháo trắng đặc là no căng luôn đấy…"
Dương Chính Tâm muốn nói đừng nói nữa, đừng nói nữa mà không thể thốt ra lời.
Đầu óc cậu ta la hét, người thì không dám nhích bước nào, chỉ sợ hễ bước vào là sẽ vồ lấy cái chảo, nước miếng nhỏ tong tong đầy sàn, đó là tàn dư c. uối cùng của lòng tự trọng đàn ông.
Trứng chiên nhanh chóng được bày ra đĩa, màu vàng nhạt xen chút cháy xém quyện mùi thơm béo, khiến ánh mắt Dương Chính Tâm dính c.h.ặ. t không rời.
Lúc này Lục Xuyên đã múc từ nồi nước sốt thịt ra một khối bò hầm.
"Dương Chính Tâm, đừng trách Kiều Kiều không chuẩn bị sẵn nhé, thịt bò còn đang hầm, lấy ra sớm quá thì chưa ngấm, mùi vị sẽ kém đi. Kiều Kiều muốn để cậu ăn phần ngon nhất cơ."
Miệng anh vẫn nói đều đều, nhưng Dương Chính Tâm chẳng nghe lọt chữ nào.
Nồi nước thịt sôi ùng ục, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, cậu ta chỉ còn thấy mỗi "miếng thịt bò", nào còn nghe nổi lời người khác!
Thịt bò có màu nâu óng ánh, vừa đặt lên thớt, lưỡi d.a. o chạm xuống đã có dòng nước thịt sánh đậm trào ra.
Bên kia, Kiều Kiều đang đợi mì chín cũng tranh thủ liếc nhìn vào nồi, rồi khẽ tiếc nuối thở dài:
"Trứng hầm chưa ngấm vị đâu, để mai ăn vậy."
Thao Dang
Đãi ngộ thế này, không thể nói gì khác ngoài đỉnh cao!
Lúc ấy Tống Đàm cũng bước vào, đứng ngay cửa bếp ngửi ngửi mùi thơm:
"Mấy con Đại Cam đang bu quanh cửa đó. Kiều Kiều, lấy trong tủ mát ít thịt sống cắt cho chúng vài miếng."
Kiều Kiều than một tiếng:
"Đại Cam thông minh lắm! Cái ổ ở ngoài nhà xưởng rộng rãi thế mà nó không chịu về, cứ bám ở đây mỗi ngày chỉ để ăn ngon hơn Đại Vương và mấy đứa khác…"
Rõ ràng kho nhà xưởng mới là nơi cần mèo nhất, họ còn làm hẳn ổ mới cho chúng, vậy mà cả nhà mèo chẳng ai chịu sang.
Dù trước đó bị bác sĩ Tiểu Quách bắt đi thiến hết rồi, vẫn bám trụ ở đây kiên định như cũ.
Chỉ vì… muốn "gần quan được ban lộc" (*).
(*) Nguyên mẫu của câu thành ngữ trên là "Cận thủy dài lâu"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!