Chương 1447: (Vô Đề)

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Thật ra chuyện này hỏi bí thư Tiểu Chúc thì có lẽ hợp lý hơn, vì cô ấy hiểu rõ tình hình thực tế và cách làm việc ở địa phương.

Nhưng bí thư Tiểu Chúc chuyên về công tác dân sinh, còn ông chủ Thường thì lại rất giỏi trong chuyện buôn bán và nắm bắt lòng người. Tống Đàm chỉ là chợt nhớ đến nên mới thuận miệng hỏi thử.

Câu hỏi này, ông chủ Thường lại suy nghĩ rất nghiêm túc. Sau một hồi trầm ngâm, anh ta mới mở miệng:

"Chỗ các cô tôi từng đến vài lần rồi. Theo tôi thấy, phong khí chung của làng ấy đã khá tốt rồi đó. Hơn nữa vì ở vùng núi, mấy chuyện tông tộc hay nhà thờ tổ tiên gì đó hình như cũng chẳng được coi trọng lắm, đúng không?"

Tống Đàm gật đầu.

Không chỉ là "không coi trọng", mà có thể nói là "lấy con người làm gốc" luôn thì đúng hơn.

Chỉ cần nhìn cách người trong nhà đốt vàng mã dịp Thanh Minh là biết. Nơi khác coi việc cúng tế người đã khuất quan trọng chẳng khác gì tiếp đãi người sống, còn ở đây thì ai cũng hướng về c. uộc sống hiện tại. Dĩ nhiên, việc cần làm thì vẫn làm, chẳng hạn như khi có người mất thì vẫn mời đạo sĩ đến làm lễ.

Thêm nữa, tuy trong làng cũng có vài người bất hiếu, nhưng xét về tổng thể, so với mười dặm tám làng xung quanh thì nơi này vẫn thuộc loại có nếp sống tốt. Còn tông tộc, họ hàng, nhà thờ… thì khỏi nói, hoàn toàn không có.

Tống Đàm giải thích:

"Dân làng tôi phần lớn là đời trước chạy nạn đói và lũ lụt từ khắp nơi đến đây, quê gốc chẳng ai giống ai, họ cũng đủ loại, nên chẳng có tông tộc nào lớn mạnh cả.

Khi ấy người ta chỉ mong được sống sót, dần dần cũng chẳng còn giữ nhiều quy củ nữa."

Cũng may, việc đó mang lại không ít lợi ích, ít nhất làng cô không có thói trọng nam khinh nữ như nơi khác… dù sao thì, đó cũng là so sánh mà ra.

Ví dụ như thím Liên Hoa, nếu bà thật sự ly hôn, thì trước khi bí thư Tiểu Chúc đến, muốn xin lại đất ở còn khó lắm.

Ông chủ Thường gật gù:

"Cô xem, ở mấy vùng ven biển ấy, khi người ta làm ăn phát đạt, họ thường về quê sửa lại từ đường hoặc lập nhà thờ tổ, coi như một cách báo đáp quê hương, cũng là gắn kết tình làng nghĩa xóm."

"Nhưng tôi đoán cô không thích mấy chuyện hình thức đó đâu… Giờ làm từ thiện cũng khó lắm. Như chuyện làm đường chẳng hạn, nếu cô bỏ tiền ra mà chính quyền không công nhận, thì chưa chắc người ta đã cảm ơn cô, thậm chí còn bị phạt tiền."

"Còn vấn đề giao thông nữa… Tôi nhớ chỗ cô chỉ có một chuyến xe buýt mỗi ngày chạy qua làng. Nếu cô quyên tặng hai chiếc xe để mở thêm tuyến riêng ra thị trấn thì đúng là việc tốt, nhưng mà…"

Anh ta dừng lại rồi nói tiếp:

"Lỡ mà có t.a. i n.ạ. n giao thông, người ta liệu có tìm đến cô để đòi trách nhiệm không? Rồi mấy người trong làng hiện đang chạy xe riêng kiếm sống, họ có bị ảnh hưởng không?"

Ông chủ Thường phân tích từng điểm một, Kiều Kiều và Lục Xuyên đều ngồi im lặng lắng nghe.

Lục Xuyên nghe thì mở mang thêm đầu óc, còn Kiều Kiều, tuy nhiều chỗ nghe chẳng hiểu mấy, vẫn cố ghi nhớ hết.

Nhưng càng nghe thì càng thấy… khó quá.

Vì đúng là công việc trong làng rất khó làm! Sơ sẩy một chút là có thể bị chê trách cả hai bên.

Đến đây, ông chủ Thường cũng hiểu vì sao Tống Đàm đã có tiền trong tay được một thời gian rồi mà vẫn chưa bắt tay làm gì, bởi thật sự khó mà làm nổi!

Có những việc bí thư Tiểu Chúc có thể thực hiện được vì phía chính quyền đứng sau ủng hộ, còn cô thì không.

Anh ta suy nghĩ rất lâu, c. uối cùng chỉ có thể nói:

"Giờ trong tay cô chắc cũng chỉ tầm mười mấy, hai chục triệu thôi, số tiền này làm được không nhiều đâu. Việc này, hay là tạm gác lại đã."

"Nếu muốn báo đáp làng xóm, cách ổn thỏa nhất theo tôi nghĩ, là trả lương cho bà con cao hơn một chút, nhưng chuyện này cô tuyệt đối đừng tự ý làm, nhất định phải bàn kỹ với bí thư Tiểu Chúc nhé!"

Ông chủ Thường, đúng là có đạo lý riêng của một người làm ăn có kinh nghiệm.

Thao Dang

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!