Hơi chua toát ra từ toàn thân Trương Yến Bình sắp lấp đầy cả căn bếp, và đúng lúc oán khí của anh ta bốc lên ngùn ngụt, mẻ thử nghiệm đầu tiên của Lục Xuyên… thất bại.
Thất bại!
Ông chú Bảy vốn cũng rất hứng thú với đồ ngọt, lúc này đứng một bên chỉ trỏ: "Nước ép ngải cứu trộn vào bột, bỏ lò xong cái vị đắng rõ quá, không ổn đâu…"
"Dạ." Lục Xuyên cũng nhìn lớp vỏ su màu xanh ô liu nhạt thất bại, lắc đầu: "Màu này xấu quá, Kiều Kiều chắc chắn không thích. Con đổi kiểu khác làm lại vậy."
Chỉ có Trương Yến Bình là cười tươi rói: "Ái chà! Sao món ngọt lại hỏng rồi nhỉ? Tiếc ghê! Hay là cậu đi vác bao măng thay đi, tụi mình uống trà sữa thôi là được."
Thao Dang
Hừ, đáng đời vì thiên vị người khác!
Nhưng Lục Xuyên chẳng hề nao núng: "Không sao, thử nghiệm món mới thì có tỷ lệ thất bại là bình thường mà, đúng rồi, tôi có mua hai gói phần mềm quản lý homestay, anh Yến Bình nếu rảnh quá thì tôi hủy bớt một gói nha."
"Quản lý thủ công thì cũng chẳng có gì khó cả."
Homestay bên họ nhỏ, hệ thống quản lý được đặt làm theo nhu cầu riêng nên giá rẻ vô cùng. Nhưng dù rẻ, vẫn không phải là thứ mà hai anh em nghèo rớt mồng tơi ngày trước dám bỏ tiền ra mua.
Trương Yến Bình nghe xong lập tức "trượt gối" cầu xin tha thứ: "Gia gia ơi nói gì vậy! Tôi lo là cậu thiếu nguyên liệu thôi, cần gì cứ nói, tôi đi chuẩn bị liền!"
Ông chú Bảy "phụt" một tiếng cười: "Chậc! Trương Yến Bình, cao to thế mà phí cả người."
Nhìn anh ta bề ngoài to cao không dễ chọc, ai ngờ bên trong lại là gối thêu hoa!
Nhưng Trương Yến Bình thì co được giãn được: "Ông chú Bảy không hiểu đâu, thanh niên thời nay bọn con biết nắm bắt thời thế lắm."
Đang cười nói rôm rả thì Lục Xuyên lại nhớ tới món mới, liền hỏi: "Tôi nhớ trên núi, vườn thử nghiệm của Yến Nhiên bọn họ hình như dâu đã bắt đầu chín rồi đúng không? Nếu anh rảnh thì giúp tôi xin một giỏ nhỏ được không?"
Mỗi ngày đi dạo lên núi, anh đều thấy mấy quả dâu đỏ ló ra từ ruộng được rào kỹ lưỡng. Huống chi, Yến Nhiên với mấy người kia còn đang phấn khích lắm, mỗi ngày đều đăng ảnh theo dõi tiến độ lên vòng bạn bè...
Hôm kia còn hái đúng 10 quả mời mọi người nếm thử, không phải keo kiệt, mà vì giờ chưa vào mùa, quả chín chưa nhiều.
Cả một đám đất lật lên lật xuống cũng chỉ được vài quả.
Giờ đã qua mấy ngày, chắc là hái được thêm rồi nhỉ?
Mắt Trương Yến Bình trợn tròn, không phải vì muốn đi hái dâu, mà như sắp… chiến tranh giang hồ tới nơi: "Cậu biết bọn họ cưng mấy quả dâu tới cỡ nào không?!"
Y như cái hồi Điền Điềm bọn họ di thực dâu tây, rồi chia luống theo dõi, mỗi quả dâu còn được đ.á.n. h số riêng! Giờ mở miệng xin một "giỏ nhỏ", bảo đảm Yến Nhiên không từ chối, nhưng Trương Yến Bình chắc chắn sẽ bị càm ràm nguyên ngày!
Lục Xuyên cũng bất đắc dĩ: "Giờ nhà không có trái cây gì, tôi muốn làm Tuyết Mi Nương, vị dâu kết hợp với kem tươi sẽ ngon hơn nhiều… Dâu bọn họ trồng lại chất lượng tốt nữa, chỗ tôi còn hai lạng trà cũ, anh giúp hỏi thử xem họ có muốn đổi không?"
Chỗ trà này là mua từ Tống Đàm năm ngoái, vẫn còn dư. Giờ muốn xin trái ngon, thì tất nhiên phải có cái giá tương xứng.
Trương Yến Bình lập tức ưỡn thẳng lưng: "Có trà thì sao không nói sớm! Cứ để đó cho tôi, bao chắc!"
Anh ta nghênh ngang ra cửa, vớ lấy cái giỏ to liền lên núi!
Dù dâu có ngon đi nữa… thì cũng không bằng trà!
Và đúng như Trương Yến Bình dự đoán!
Khi anh ta đưa cái giỏ to tổ bố ra trước mặt Yến Nhiên, ánh mắt Yến Nhiên như sắp phun lửa:
"Không được không được! Muốn ăn thì cho mười quả thôi, nhiều hơn không có!"
"Cả đám bọn tôi chăm như con mới ra được mấy quả, khó lắm đó! Làm món ngọt thì đổi cái khác đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!