Ông chủ Thường đâu có ăn nổi cái "bánh vẽ tinh thần" đó!
Phong cảnh thì đúng là đẹp thật… nhưng mà anh ta vẫn chưa yêu thiên nhiên tới mức đó đâu, anh ta chỉ mê… kiếm tiền! Anh ta chỉ thích cái cảm giác vung tiền bao trọn cả hiện trường!
Tóm lại, lúc này trong mắt anh ta chỉ còn lại mỗi chữ tiền.
Nhưng rõ ràng là Tống Đàm không có ý định bán thêm gì nữa. Ông chủ Thường nghĩ đến khoản hơn bảy triệu sắp sửa chi ra… chưa kể còn 100 cân trà đang chờ thanh toán…
Ngay lập tức, lòng đau như cắt, đợt này coi như rút sạch dòng tiền luôn rồi!
Chỉ còn biết giả vờ thành cao nhân ẩn sĩ, bày ra phong thái Đào Uyên Minh:
"Đúng là… bãi sông đẹp thật. Lá sen đẹp, củ sen cũng đẹp, cả cá chạch cũng đẹp… khoan đã, nhà cô còn có cả cá chạch à?!"
Bên cạnh, bí thư Tiểu Chúc bất ngờ sặc nước, rồi phá ra cười đến long trời lở đất, khiến chú gà trống Đại Hồng ở xa cũng đỏ lửa mà vỗ cánh phóng tới như muốn xem ai đang gây chiến!
Sau lưng nó, trong đàn gà mái lớn bé chen chúc, còn có một con nhỏ xíu xiu, vẻ ngoài mộc mạc không nổi bật gì mấy, chính là Quốc Nhất mái.
Tống Đàm: …
Hai con Quốc Nhất này từ lúc được mang về, ngoại trừ 4 cái trứng đầu tiên ấp nở được 4 đứa con, đến nay đã gần một năm, mà không đẻ thêm nổi ổ thứ hai!
Haa! Tội lỗi thật!
Cô nhịn, rồi không nhịn được nữa, bèn gọi Trần Khê tới:
"Cái con Quốc Nhất ấy, đặc biệt là con trống, đừng cho ăn nhiều quá nữa. Anh nhìn nó mập đến mức nào rồi kìa!"
Người ta thì vỗ cánh nhảy múa tung tăng trong rừng, còn nó thì bị nuôi thành một cục ú tròn! Dù ngoại hình vẫn đẹp, nhưng "dễ thương" giờ đã chiếm hết điểm chỉ số rồi.
Trần Khê cũng bất lực:
Thao Dang
"Nó cứ theo đàn gà mà ăn thôi, Đại Hồng còn cố ý nhường phần cho nó nữa. Trần Trì ăn hạt dưa, vung tay rắc một nắm, Đại Hồng còn bóc vỏ giúp rồi nhường luôn cho nó…"
"Lần sau tôi đuổi nó đi nhé?"
Tống Đàm: …
Ý là, mấy cái bi kịch ân oán trong gia đình gia cầm này... phức tạp đến vậy luôn hả?!
"Thôi, kệ đi."
Cô thở dài:
"Hồi Quốc Nhất còn gầy thì Đại Hồng còn khinh nó, bây giờ thì… haiz!"
Thôi kệ vậy. Dù gì cũng đã báo cáo lên cấp trên rồi, không phải mình không xử lý, mà là nó sống c.h.ế. t cũng không chịu đi.
Nhắc tới Quốc Nhất, Trần Khê lại có chuyện mới:
"Gần đây ở bờ sông có mấy con vịt lạ tới, Trần Trì chụp lại hình, tôi tìm trên mạng thì thấy người ta nói là vịt mỏ nhọn (vịt cát Trung Hoa), cũng là loài cấp Quốc Nhất."
Nhưng mà, chuyện là thế này…
Sắc mặt Trần Khê trở nên vi diệu:
"Bọn nó giờ… thuộc quản lý của Đại Bạch rồi, có lúc còn lên bờ ăn đồ trong máng vịt. Mà… còn đẻ trứng nữa, trứng nằm trong ổ của đàn vịt, cả bọn còn chia nhau… ấp trứng theo ca."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!