"Cậu ấy nói rõ tình hình rồi à?"
Mẹ Trần sốt ruột hỏi: "Ý là tình trạng của Tiểu Nguyên nhà mình, cậu ấy cũng đã nói rồi? Bên đó vẫn đồng ý? Có nghĩa là vậy phải không?"
Trần Nguyên tạm dừng đoạn ghi âm, lúc này mới gật đầu:
"Vâng, đó là chiến hữu cũ của con, rất đáng tin, cũng rất cẩn thận. Nếu chưa chắc chắn, cậu ấy sẽ không nói cho con đâu."
"Nghe như là làm bảo vệ hả?"
Cha Trần bên cạnh cũng vui mừng hỏi.
Làm bảo vệ tốt quá còn gì! Thời buổi này làm bảo vệ cũng được hơn 2.500 tệ rồi, mà lại là một công việc đàng hoàng, giờ hầu như đều có đóng bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, rất ổn định!
Bước tiếp theo nói không chừng còn dễ tìm được đối tượng nữa.
Tin nhắn thoại vẫn đang tiếp tục:
[... Tôi nói trước với cậu nhé, công việc này ông già nhà tôi cũng có tham gia giới thiệu đấy. Nếu cậu đã đồng ý làm, thì nhất định phải làm cho nghiêm túc vào!]
Trần Nguyên nhẹ nhàng thở phào.
So với những công việc khác, ít nhất làm bảo vệ là anh có kinh nghiệm, làm được.
Chỉ là...
"Sao nhìn như ở trên núi vậy? Không phải là trong làng đấy chứ!"
"Chắc không đâu.
"Trần Nguyên lắc đầu. Anh ta cũng không rõ người anh em kia hiện đang làm gì, nhưng mơ hồ cảm thấy tương lai khá sáng sủa. Giờ lại nhắc đến"lão gia tử
"… Ba chữ này không phải tầm thường. Còn nói là bên họ cũng ra mặt giới thiệu… Chẳng lẽ là mấy câu lạc bộ cao cấp? Căn cứ sinh thái? Trại huấn luyện? Tin nhắn thoại tiếp tục phát đoạn kế tiếp: [Lương thưởng cũng không tệ chút nào, một tháng nhận tay 4 ngàn tệ, có đóng bảo hiểm đầy đủ, bao ăn bao ở. Thời gian làm việc thì tuỳ ca trực, cái này tôi không rõ, nhưng cường độ công việc tuyệt đối không cao.] Có bảo hiểm mà còn được 4 ngàn tệ? Cha mẹ Trần lập tức vui mừng hẳn lên:"Năm nay bên cơ quan sự nghiệp trong thành phố mình cũng chỉ được mức lương như thế thôi, mà còn không bao ăn ở! Việc này được đấy! Nhất định là làm được!
"Trần Nguyên cũng có chút bất ngờ. Thao Dang Một tháng 4 ngàn, mà bản thân anh ta thì không có chỗ tiêu xài gì, lại bao ăn ở, đúng là nơi lý tưởng để tiết kiệm tiền còn gì. Dù chỗ đó có vẻ hẻo lánh một chút, nhưng chỉ cần cha mẹ không phải lo lắng cho anh ta nữa, thì anh ta cũng sẵn lòng làm thôi."Mau lên đi, nghe xem người ta còn nói gì nữa không?" Mẹ Trần sốt ruột giục bên cạnh:
"Xem thử còn lưu ý gì không? Sắp Tết rồi, khi nào thì đi làm vậy?"
Trần Nguyên mở đoạn kế tiếp.
[Chỗ này hơi xa xôi một chút, là một nông trường tư nhân ở trong một ngôi làng trên núi. Địa chỉ cụ thể lát nữa tôi sẽ lập nhóm chat, kéo cả bà chủ vào, có vấn đề gì thì mọi người cứ hỏi trực tiếp cô ấy.]
[À phải, nông trường tư nhân này là của một cô gái trẻ. Nhưng tôi nói trước, nếu các cậu đã đồng ý làm, thì phải dốc toàn lực mà làm cho tốt.]
[Lỡ mà làm không xong, khiến lão gia tử thấy mất mặt thì chuyện này thật khó xử đấy...]
[Nói thật với các cậu, công việc này là dựa vào quan hệ mới có được. Nếu mà thả ra ngoài, chắc chắn sẽ có cả đống người chen nhau xin vào.]
[Các cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì nhắn lại cho tôi, tối nay tôi lập nhóm.]
Hết rồi.
Tin nhắn thoại vừa phát xong, cha Trần hơi nghiêm mặt:
"Chỉ làm bảo vệ thôi mà, sao nghe nói cứ nghiêm trọng như vậy... đây là chỗ đàng hoàng đấy chứ?
"Còn mẹ Trần thì lại lưỡng lự:"Sao nghe giống như là ở một nông trường trong thôn làng thế? Ở đâu vậy? Con không phải định đi làm tận trong làng đấy chứ?"
Bà cũng muốn khuyên con đừng đi, núi cao đường xa, tình trạng của con giờ lại như vậy, làm cha mẹ sao mà yên tâm cho được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!