Nói là làm, cô liền lập tức lắc mình ra khỏi không gian, dẫn tiểu Bạch chạy tới hồ nước phía sau bộ lạc. May là công việc trong bộ lạc cũng không nhiều nên phụ nữ trong bộ lạc cũng sẽ không để ý đến sự vắng mặt của cô.
Từ khi hết mưa thì tiểu Bạch tốt hơn rất nhiều, bắt đầu vui vẻ hẳn lên. Giản Thanh Vân suy đoán không biết có phải vì tiểu Bạch không thích trời mưa hay không, trước đây khi trời mưa nhìn tiểu Bạch cũng rất cáu kỉnh.
Bên ngoài trời nắng to, gió nhẹ thổi vào mặt còn mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.
Hứng thú dạt dào đi tới bờ hồ, Giản Thanh Vân lại trợn tròn con mắt. Cô không có lưới đánh cá, càng không có cần câu, nên làm sao bây giờ?
Quay đầu nhìn tiểu Bạch, thấy nó một bộ dạng ham muốn nhảy xuống, cô liền nói:
"Tiểu Bạch, hay là mày xuống bắt vài con lên đi, lát nữa tụi mình cùng nướng cá ăn nha?" Nhớ lại hương thơm ngào ngạt có vị mằn mặn của cá nướng, nước miếng liền trào ra lai láng rồi.
Theo thói quen tiểu Bạch liếc cô một cái mang theo ý tứ khinh thường: cả ngày chỉ biết có ăn ăn ăn! Bất quá tiểu Bạch vẫn thỏa mãn nguyện vọng của cô, bùm một phát nhảy vào trong hồ nước.
Qua một phút đồng hồ mà tiểu Bạch vẫn chưa lên, Giản Thanh Vân bắt đầu lo lắng, tiểu Bạch không xảy ra chuyện gì chứ?
"Tiểu Bạch, tiểu Bạch..." Hướng tới hồ nước gọi hai tiếng, mặt hồ vẫn không gợn sóng, cô bắt đầu phát hoảng, chẳng lẽ tiểu Bạch thật sự bị nghẹn chết dưới đáy hồ?
Trong khi cô chuẩn bị nhảy vào trong hồ thì tiểu Bạch mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước, trong miệng còn ngậm một con cá dài ước chừng một mét. (#mèo: mẹ cha ơi, ước gì mình sở hữu một con *nước miếng lai láng*)
To quá trời!
Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm ngạc nhiên.
Trong ánh mắt ngu ngơ của Giản Thanh Vân, tiểu Bạch ngậm con cá lớn trong miệng bước lên bờ.
CÁ lớn còn chưa chết cứ dãy đành đạch trên bờ. Giản Thanh Vân không nghĩ ngợi cầm tảng đá trên mặt đất đập vào đầu con cá khiến nó ngất xỉu, sau đó xoa xoa đầu tiểu Bạch, cười tít mắt nói:
"Tiểu Bạch, mày giỏi ghê, nhưng lần sau bắt mấy con be bé thôi nha."
Tiểu Bạch gầm gừ một tiếng rồi lại nhảy xuống nước.
Nhìn con cá lớn trên mặt đất, chắc phải to chừng mấy chục cân. Lấy con dao găm tùy thân ra, cô bắt đầu xử lý con cá lớn. Đến khi làm được một nửa thì tiểu Bạch quăng vài con cá lên bờ, mỗi con đều to chừng một hai cân.
Thấy bọn cá nhảy đành đạch trên bờ, cô đành phải quăng tất cả chúng vào trong không gian, chính mình cũng dẫn tiểu Bạch vào theo. Cô thả cá nhỏ vào trong hồ nước rồi tiếp tục làm cá lớn.
Qua nửa tiếng sau cô đã làm xong cả con cá, tất cả đều được cắt thành từng khối, ướp chút muối rồi phơi nắng trong không gian.
Đầu cá cũng được cô ướp một lớp muối mỏng, cả bong bóng cá và trứng cá cũng không bị vất đi, chuẩn bị buổi tối nấu canh đầu cá ăn. (#mèo: đây chính là cực hình khi edit.. cá ơi..)
Hôm nay thu hoạch không tệ, sau khi xử lý tốt cá lớn, Giản Thanh Vân liền dẫn tiểu Bạch ra ngoài.
Thức ăn buổi tối chính là đầu cá, bong bóng cá và trứng cá, tuy không có gia vị nào khác ngoài muối ăn nhưng hương vị lại rất ngon, Mạt Tư ăn liền hai bát.
Bây giờ đã là tháng thứ ba của mùa thu, Giản Thanh Vân vẫn như cũ mặc một bộ áo tay dài, bên ngoài mặc áo khoác. Cũng không phải là quá lạnh, khi cô mới tới thế giới này thì cũng là loại nhiệt độ này. Cô nhớ rõ qua ba tháng sau mới tới mùa đông.
Xem ra mùa thu và mùa đông đều dài sáu tháng như nhau, bọn họ còn ba tháng nữa để chuẩn bị lương thực cho mùa đông, hẳn là sẽ đủ cho mọi người an ổn qua mùa đông giá buốt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giản Thanh Vân cảm thấy một cỗ nhiệt khí quen thuộc trào ra dưới thân, đến kinh nguyệt rồi. Mạt Tư đã đi săn thú, trên bàn gỗ bày biện đồ ăn sáng cho cô, là một khối thịt nướng và một chén canh rau nấm nóng hổi.
Tiến vào trong không gian thay đồ, đeo băng vệ sinh, lúc này cô mới ăn sáng.
Không biết có phải thân thể cường tráng lên hay không mà bây giờ mỗi khi tới kì kinh nguyệt cô cũng không còn đau bụng như trước nữa. Ăn sáng xong, cô lấy quần bẩn ra bờ hồ giặt rồi dẫn tiểu Bạch đi dạo trong rừng rậm kế bên bộ lạc.
Mặc dù trong bộ lạc dự trữ rất nhiều trái cây, nhưng cô vẫn nghĩ muốn cất giấu riêng. Quả dại trữ trong không gian có thể bảo quản được mấy tháng, như vậy thì mùa đông này cô có trái cây tươi mới để ăn rồi.
Đi xung quanh với tiểu Bạch một lúc lâu cô mới chỉ hái được mấy chục quả dại mà thôi. Quả dại xung quanh đây đều đã bị phụ nữ trong bộ lạc hái hết rồi, còn lại đều là chút quả bị sót lại. Nghĩ ngợi một tí, cô lại để tiểu Bạch cõng mình đi sâu vào rừng.
Quả nhiên bên trong quả dại rất nhiều, chỉ một buổi chiều cô đã hái được hơn hai trăm quả dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!