Chương 32: (Vô Đề)

Giản Thanh Vân phát hiện phụ nữ thời này cũng nhiều chuyện thấy sợ, chủ đề đều là về mấy người đàn ông. Cô ngồi bên cạnh vừa nghe vừa nhanh nhẹn thái trái cây.

Bối Nhĩ ngồi bên cạnh không cam lòng:

"Giản Thanh Vân, vì sao cô không dám quyết đấu với tôi?"

Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ:

"Vì sao tôi lại phải quyết đấu với cô?"

Bối Nhĩ chớp mắt, lập tức nói:

"Đương nhiên là vì Mạt Tư! Đến cả dũng khí để quyết đấu với tôi cô cũng không có, làm sao xứng đôi với hắn!"

"Nếu bởi vì tôi không muốn quyết đấu với cô mà hắn vứt bỏ tôi, thì tôi còn muốn hắn để làm gì?" Giản Thanh Vân hỏi lại, cô thật không hiểu cách nghĩ cách nghĩ của phụ nữ thế giới này.

Rốt cục thì Bối Nhĩ cũng không nói gì nữa.

Giản Thanh Vân biết cô ta vẫn chưa buông tha đâu, cũng biết chắc chắn cô ta sẽ cầu ái với Mạt Tư.

Thầm thở dài, cô cảm thấy Mạt Tư sẽ sự tuyệt Bối Nhĩ. Còn nếu hắn không cự tuyệt Bối Nhĩ, vậy thì thật sự hắn một điểm tác dụng cũng không có, không bằng cô dẫn theo tiểu Bạch đến nơi khác sống còn hơn. Có không gian tùy thân, ở bất cứ địa phương nào cô cũng có thể sống tốt!

Hoàn toàn không cần phụ thuộc vào hắn! (#mèo: cô cút khỏi bộ lạc đi = ="! editor tôi quyết định ghét cô.)

Đến buổi chiều, mấy người phụ nữ vào trong rừng hái quả dại và cắt cỏ lông cũng đã trở lại. Mọi người cùng nhau đem quả dại đã cắt đi phơi khô. Trời nhá nhem tối, Giản Thanh Vân trở về nhà bắt đầu nấu đồ ăn.

Trong không gian có đồ ăn tươi mới và quả dại, cô lấy ra một chút, sử dụng mỡ động vật để xào rau, lại nấu canh trứng cà chua. Trứng là hôm qua Mạt Tư về. Sau đó cô bắt đầu nướng thịt trên đống lửa.

Sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Mạt Tư và tiểu Bạch cũng trở về. Mạt Tư còn cầm về hai con mồi còn sống. Giản Thanh Vân ném tụi nó vào bên trong hàng rào. Sau đó ném con mồi của của tiểu Bạch vào trong không gian, trong không gian bây giờ đã chất rất nhiều con mồi rồi, toàn là con mồi của tiểu Bạch.

Bây giờ mấy đứa bé cũng không đến đây ngủ nữa, đại khái là vì đêm qua Mạt Tư không cho tụi nó vào nhà.

Giản Thanh Vân và Mạt Tư bưng bát ngồi trước cửa nhà ăn tối, nhìn thấy phía xa hình như Bối Nhĩ đang cãi nhau với một người đàn ông.

Cô biết người đàn ông kia, hắn chính là chồng hiện tại của Bối Nhĩ, chỉ là cô không biết hắn ta tên gì thôi.

Mạt Tư cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ và người đàn ông kia, hắn quay đầu hỏi Giản Thanh Vân: Bọn họ sao vậy?

Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, bày tỏ mình không biết. Bất quá cô cũng đoán được đại khái.

Mặc dù Bối Nhĩ cãi nhau với người đàn ông kia nhưng mọi người cũng không tiến lên vây xem, chỉ ngồi xổm trước cửa nhà mình nhìn bọn họ.

Giản Thanh Vân tựa hồ nghe được phía xa xa người đàn ông kia chất vấn Bối Nhĩ:

"Vì sao? Em xem trọng tên đàn ông khác rồi hả?"

Không biết là vô ý hay cố ý mà Bối Nhĩ nhìn về phía Mạt Tư, gật gật đầu.

Người đàn ông kia càng thêm tức giận: Là thằng nào?

Bối Nhĩ cũng rất thành thật mà trả lời:

"Tôi thích Mạt Tư rồi, cho nên anh đi đi, không được ngủ cùng tôi trong căn nhà này nữa!"

Tất nhiên Mạt Tư cũng nghe thấy lời Bối Nhĩ nói, hắn mờ mịt nhìn Giản Thanh Vân hỏi:

"Thanh Vân, sao lại thế này?"

Giản Thanh Vân còn chưa kịp trả lời Mạt Tư thì người đàn ông kia đã nổi giận đùng đùng chạy tới:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!