Hai người căn bản là không có chiêu số gì, chỉ đơn giản là dùng nắm đấm ra sức đánh đối phương, Giản Thanh Vân nhìn mà trợn mắt há mồm.
Muốn khuyên can, lại không như thế nà cho phải.
ĐÁm người xung quanh đều đã ồn ào, mấy đứa bé cũng đứng một bên kêu to.
Biểu tình trên mặt Mạt Tư trước sau đều lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân thấy Mạt Tư như vậy, âm trầm khiến người khác sợ hãi.
Mạt Tư thấp hơn Đại Phỉ nửa cái đầu, thậm chí không cường tráng bằng Đại Phỉ, nhưng mỗi một quyền hắn đều dùng ết sức mà nện lên mặt, lên người Đại Phỉ.
Trên người trên mặt hắn cũng bị Đại Phỉ đấm cho đau đớn. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ
Tiểu Bạch cũng từ trong nhà gỗ chạy tới, nhìn thấy Mạt Tư và Đại Phỉ đánh nhau thì nhàm chán ngồi xuống gần Giản Thanh Vân, một bộ không liên quan gì đến mình.
Kết quả của cuộc quyết đấu là Mạt Tư thắng.
Mặc dù thắng nhưng Mạt Tư cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Đại Phỉ đang nắm trên mặt đất. Bến má trái của Mạt Tư sưng to, khóe miệng có mấy vết rách.
Giản Thanh Vân biết trên người hắn nhất định là đã tím bầm một mảng rồi.
Giản Thanh Vân nhìn Đại Phỉ nằm trên mặt đất, chạy nhanh tới cạnh hắn, đặt hoa dại bên cạnh người Đại Phỉ rồi nói:
"Đại Phỉ, xin lỗi, tôi không thể nhận..."
Nói xong, cô đứng lên lôi kéo Mạt Tư đi nhanh vào trong nhà gỗ.
Tiểu Bạch cũng chạy về theo nhưng bị nhốt ngoài cửa.
Giản Thanh Vân trở lại trong nhà gỗ, cũng không nói gì, chỉ buồn bực cởi da thú quấn ở nửa người trên của Mạt Tư.
Thân thể Mạt Tư rất cường tráng, tốt hơn rất nhiều so với mấy người đàn ông trước kia Giản Thanh Vân từng thấy, đáng tiếc bây giờ cô không rảnh bận tâm điều này, vì trên người Mạt Tư bây giờ tím bầm một mảng nhìn rất đáng sợ.
"Có.... có dược liệu gì không?" Giản Thanh Vân ngẩng đầu hỏi.
Mạt Tư buồn bực không nói lời nào, tuy nhiên hắn hiểu cô đang nói gì.
"Mạt Tư, anh không sao chứ?" Giản Thanh Vân thấy sắc mặt Mạt Tư vô cùng không tốt, trong lòng có chút sợ hãi.
Đúng vậy, cô sợ hãi Mạt Tư hiện tại.
Đột nhiên Mạt Tư bước tới gần Giản Thanh Vân, mạnh mẽ lột bỏ quần áo của cô.
Giản Thanh Vân ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt tái nhợt:
"Mạt Tư, anh dừng tay! Anh điên rồi à?". Ở chung với nhau một năm, Mạt Tư đều không chạm vào cô, vì sao bây giờ lại tỏ thái độ cứng rắn như vậy?
Sức lực Mạt Tư quá lớn, Giản Thanh Vân bị hắn lột sạch nhanh chóng.
Mạt Tư cúi đầu gặm cắn môi và cổ Giản Thanh Vân, rất trúc trắc chứ không có bất cứ kỹ xảo gì.
Giản Thanh Vân bị hắn gặm đau, quả đấm ra sức đập lên người Mạt Tư, hắn hừ cũng không thèm hừ một tiếng, cứ tiếp tục gặm từ cổ gặm xuống.
Một tay Mạt Tư khóa hai tay cô lại, miệng tiếp tục vừa gặm vừa hôn khắp người cô.
Không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, Giản Thanh Vân cảm thấy càng về sau động tác của Mạt Tư càng nhẹ nhàng hơn, càng ôn nhu hơn.
Nhưng dù vậy Giản Thanh Vân vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt.
Cô không biết về sau kết thúc như thế nào, chỉ biết là đau lắm, rất đau, đau đến nỗi cô không nhịn được mà gào khóc to lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!