Chương 6: (Vô Đề)

Thứ 4, ngày 13 tháng 4 năm 2016,  Thời tiết: Trời nắng

Hôm nay, tôi nhận được đả kích lớn đến từ anh nhà.

Ham muốn mua sắm của đàn ông thật sự quá đáng sợ.

Ngay khi tôi vừa mở Taobao vào buổi sáng, đã bị choáng ngợp bởi những tin nhắn ùn ùn kéo đến.

Chủ cửa hàng hoa nào đó 1: Thân ái~ 320 bát hạt giống sen bạn mua đã được vận chuyển. Ngoài ra, bạn có chắc chắn muốn mua 10 chậu hoa, 5 cân đất trồng hoa, một bộ công cụ#¥%……@#¥%……, tổng cộng số sản phẩm đơn lẻ là 40 mẫu, bạn vui lòng kiểm tra địa chỉ giao hàng hỏa tốc.

Chủ cửa hàng hoa nào đó 2: Thân ái~ Cám ơn bạn đã mua nhiều cây xương rồng của cửa hàng chúng tôi, dưới đây là danh sách mua hàng của bạn, vì số lượng của bạn khá nhiều, cho nên chúng tôi quyết định gửi thêm một gốc cây tốt cho bạn, bạn xem bạn thích loại nào?

Vẻ mặt bối rối. Thế là, tôi mở WeChat ra hỏi anh nhà. 

Tôi: Thân ái à, đây là tình huống gì vậy? [Ảnh chụp màn hình] [Ảnh chụp màn hình]

Anh nhà: Anh mua.

Tôi: Em biết là anh mua, nhưng anh không cảm thấy mua quá nhiều sao?

Anh nhà: Mua ít em trồng không ra. 

Tôi: …

Mặc dù đêm qua tôi đã nói bạn gái CP của tôi, mèo đen Nghễ Nghễ mua bát hạt giống sen, còn trồng được và bày tỏ mong muốn được trồng chúng.

Nhưng, mua ba trăm hạt cho tôi dự bị là cái quái gì?

Chẳng lẽ trong lòng chồng yêu, tôi chính là một sát thủ thực vật đáng sợ vậy sao?

Đột nhiên muốn đánh anh ấy một trận, làm sao phá? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Rất khó chịu.

Vì vậy, ở giữa cuộc tranh cãi ồn ào, chồng yêu và tôi tách ra trở về đơn vị của mình, trải qua một buổi sáng coi như nhàn nhã.

Tôi không bận vào buổi chiều nên bỏ ngang công việc, đi đến Hutong ở Dongsi với mấy đứa bạn mèo, đến thăm một bà cụ cứu trợ mèo hoang không có hỗ trợ.

Nhìn ba lứa mèo con vừa chào đời trong sân của bà cụ, tôi không khỏi cảm thấy nặng nề.

Hiện tại chúng nó coi như tương đối hạnh phúc, có thể lớn lên một cách thoải mái dưới sự bảo vệ của mẹ.

Nhưng khi nào đến 3 tháng, không tìm được chủ nhân nhận nuôi phù hợp, chúng cũng sẽ bị thả về, trở thành mèo hoang mới.

Mang tâm trạng phức tạp chụp vài bức ảnh, chuyện đầu tiên sau khi tôi về nhà, đó là ôm Gạo Nếp và Em Trai hung hăng xoa nắn.

Nhìn dáng vẻ vô tư của hai con mèo, tôi chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên ôm Gạo Nếp về.

Có lẽ vì trải qua nhiều chuyện, Gạo Nếp đã từng lưu lạc đặc biệt tri kỷ.

Mặc dù từ khi còn rất nhỏ, chỉ cần sinh hoạt một chỗ cùng chúng tôi, nhưng nó vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Thậm chí lúc chưa đầy 3 tháng, nhưng đã biết nhìn sắc mặt người như thế nào.

Tính cách hoạt bát, từ trước đến nay sẽ không cào cắn ghế sô pha, trên bàn ăn, cắn những đồ vật tương tự.

Ngay cả khi có khách tới nhà, nhất định sẽ ôm nó, dù không muốn nhưng nó sẽ không phản kháng kịch liệt, cùng lắm là không vui meo một tiếng.

Mà nuôi Em Trai trong nhà cũng không như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!