Tống Thanh Hàn ngủ trưa dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cảnh giác gọi với ra:
"Ai đó?"
"... Ta, Tiểu Thanh đây."
Cậu mở cửa, thấy Tiểu Thanh đang đứng ngoài, tay nắm chặt vạt áo, dáng vẻ lúng túng, bèn nhíu mày hỏi:
"Lại đến tìm Đại Hổ đấy à?"
Tiểu Thanh lập tức lắc đầu, đưa giỏ trúc trong tay ra, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Cha sinh ta mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, người bảo ta đến cảm ơn ngươi."
Tống Thanh Hàn liếc nhìn, trong giỏ chứa đầy đậu nành vàng óng, phía trên còn đặt sáu quả trứng gà.
Cậu cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy. Thấy Tiểu Thanh xoay người định đi, nghĩ ngợi một lát, cảm thấy nhận của người ta thì cũng nên đáp lại, liền nói:
"Đợi chút, ta đi cùng ngươi."
Tiểu Thanh vốn cũng định như thế, nhưng thấy cậu nhận đồ quá dứt khoát, nên nhất thời không tiện mở lời.
Lần này hai người không vội, cứ từ tốn bước đi, song không ai chủ động trò chuyện.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Thanh chịu không nổi sự im lặng, tò mò hỏi:
"Ngươi nghe chuyện dùng kim chỉ khâu vết thương ở đâu thế? Trên trấn à?"
Tống Thanh Hàn nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân nên có một cái cớ cho năng lực này, nếu không sau này khó giải thích, bèn thuận miệng gật đầu.
Tiểu Thanh vừa định khen người trên trấn thật lợi hại, nhưng chợt nhớ ra Tống Thanh Hàn là bị đuổi từ trấn về quê, nếu nói vậy chẳng phải là chọc vào nỗi đau người ta hay sao? Thế là lời đến miệng lại biến thành:
"Trên trấn... thật đúng là giỏi ghê! Chẳng trách Đại Hổ ca lại cưới ngươi."
Nói xong, bầu không khí thoáng chững lại, Tiểu Thanh hận không thể tự vả cho mình một cái, sao lại cứ nhắc đúng chuyện người ta không muốn nghe? Ai mà chẳng biết người Tống Thanh Hàn thực sự muốn gả là Lâm Đại Phú? Võ Đại Hổ lợi hại thì cũng chỉ là trong lòng cậu ta thôi, đâu có nghĩa là trong lòng Tống Thanh Hàn cũng thấy thế.
Không ngờ Tống Thanh Hàn lại gật đầu, nghiêm túc nói:
"Được gả cho Đại Hổ, đúng là rất may mắn."
Nghe xong câu ấy, lòng Tiểu Thanh chợt chua xót, cảm giác ghen tị cuộn trào không sao ngăn nổi.
May mà hai người đã tới trước cửa nhà mình, nếu không thì Tiểu Thanh thật sự không biết mình sẽ còn lỡ lời nói ra điều gì nữa.
Tống Thanh Hàn xem vết thương sau lưng của sinh phụ Tiểu Thanh, hài lòng gật đầu, dặn:
"Khôi phục rất tốt, cứ theo đà này, thêm nửa tháng nữa là có thể cắt chỉ. Đến lúc đó nếu ta quên, nhớ tới gọi ta."
Tiểu Thanh kinh ngạc bịt miệng:
"Còn phải cắt chỉ nữa sao?"
Tống Thanh Hàn nhướng mày, nửa cười nửa không:
"Không cắt thì để vậy à. Để sợi chỉ mọc liền với thịt sao."
Sinh phụ Tiểu Thanh tưởng tượng cảnh sau lưng mình lúc nào cũng dính một sợi chỉ, sợ tới mức vội vã nói:
"Cắt! Nhất định phải cắt! Vậy thì lại phiền phu lang của Đại Hổ ca rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!