Sau khi nghe được chân tướng từ miệng của Tống Thanh Hàn, Tô Mạt Vi im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, y thở dài, chậm rãi nói: "Hàn nhi, là cha đã hại con."
Tống Thanh Hàn thót tim, cứ ngỡ Tô Mạt Vi sắp nói ra điều gì kinh thiên động địa.
"Nếu không phải vì con sinh ra đẹp như vậy, sao lại phải chuốc lấy tai ương?"
Nghe lời này, Tống Thanh Hàn không nhịn được bật cười. Thấy Tô Mạt Vi nhíu mày, nét mặt đầy lo âu, biết y thật sự nghĩ như thế, cậu đành thu lại ý cười, dịu giọng an ủi: "Cha sinh, người đừng nghĩ vậy, nếu như sinh ta ra xấu xí quá, đến lúc không gả đi được thì cũng là một chuyện phải lo lắng rồi."
Tô Mạt Vi nghĩ ngợi một chút, thấy cũng có lý, đưa mắt nhìn khắp căn phòng, lại thở dài: "Lúc trước cha con bảo phải giấu chuyện kia đi, ta đã không đồng ý, nhưng đâu có khuyên nổi hắn? Nếu khi ấy sớm gả con cho Võ Đại Hổ, thì cũng đỡ hơn bây giờ, tiếng tăm bị bôi nhọ, cuộc sống lại lâm vào cảnh túng quẫn thế này."
Tống Thanh Hàn hơi ngẩn ra, sau khi biết Tô Mạt Vi không tham gia vào chuyện đó, trong lòng lại thêm vài phần thân thiết với y.
Cũng phải thôi, ai nỡ lòng hại đứa con do mình mang nặng đẻ đau suốt mười tháng chứ?
Tô Mạt Vi đột nhiên đứng dậy, vừa mang giày vừa nói: "Đã không sao nữa thì ta cũng nên về thôi, về muộn cha con lại nổi nóng."
Sắc mặt Tống Thanh Hàn trầm xuống, kéo tay y lại: "Tối qua cha suýt bị đánh chết, cái nhà như vậy người còn muốn quay về làm gì? Lần này ta đến kịp thời nên mới cứu được, nhưng nếu lần sau ta không cảm nhận được thì sao đây?"
Tô Mạt Vi thở dài, vỗ vỗ tay cậu như để trấn an, chậm rãi nói: "Dù thế nào đi nữa, đó cũng là nhà ta. Có thụ sinh nào mà lại rời nhà không về? Cứ ở đây mãi, người ngoài sẽ bàn ra tán vào."
"Còn về chuyện bị đánh chết..." y ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Coi như là số mệnh đi. Nhưng mà đánh một trận lớn như vậy rồi, đoạn thời gian tới hẳn sẽ không ra tay nữa."
Tống Thanh Hàn không thể hiểu nổi, tức giận nói: "Người ngoài nói gì thì có gì quan trọng? Chỉ cần cha muốn, cứ ở lại đây thì sao chứ? Một người đàn ông như vậy, không có cũng được. Cùng lắm thì hòa ly, rồi tìm người tốt hơn là được!"
Tô Mạt Vi không ngờ cậu lại nói ra những lời như vậy, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng lại chỉ khẽ lắc đầu cười khổ: "Nếu không phải con lớn lên giống hệt con ta, ta thật sự nghi ngờ con là người khác giả mạo. Hàn nhi, ta ở đây mãi thì con không sao, nhưng con có từng nghĩ cho Đại Hổ chưa? Thêm một miệng ăn, không phải chuyện đơn giản.
Với lại, sinh thụ đã hòa ly, nếu không dựa vào nhà mẹ đẻ thì chẳng có chuyện tìm được người tốt hơn đâu."
Tống Thanh Hàn còn chưa phục, lập tức lấy bản thân ra làm ví dụ: "Ta chẳng phải cũng gả cho Đại Hổ rồi sao? Ta còn là người bị nhà chồng đuổi đi nữa đó."
Đáp lại cậu, ngoài tiếng thở dài của Tô Mạt Vi, không còn gì khác.
Tô Mạt Vi đi đến tận cửa rồi mới chịu quay đầu lại, giọng nhàn nhạt:
"Nam nhân như hắn, đừng nói là cầm đèn lồng đi tìm, cho dù có lật tung cả thiên hạ lên, cũng chỉ có một người như vậy thôi. Vậy nên con đừng cứng đầu nữa, hãy sống cho tử tế với hắn."
Tống Thanh Hàn đang ngồi trên giường giận dỗi, chẳng để ý lúc Tô Mạt Vi ra cửa có gặp Võ Đại Hổ. Hai người chỉ lặng lẽ gật đầu chào nhau. Khi sắp bước ngang qua, Tô Mạt Vi khẽ nói:
"Hàn nhi trước kia không hiểu chuyện. Nay tuy vẫn chưa hiểu mấy, nhưng tính tình cũng không còn bồng bột như trước. Con về sau... nhẫn nại với nó nhiều hơn một chút."
Võ Đại Hổ khựng lại giây lát, rồi gật đầu. Không ngăn y lại, chỉ nói: "Ta sẽ đối tốt với cậu ấy. Người bảo trọng."
Lúc cổng viện khép lại, Tống Thanh Hàn rốt cuộc vẫn bước ra, vừa thấy Võ Đại Hổ liền trút cơn giận:
"Ngươi sao không giữ y lại. Hay đúng như lời y nói, thật sự thấy thêm một miệng ăn thì khó lo nổi?"
Võ Đại Hổ thấy cậu kích động, vội vươn tay che chở cho cậu, nhẹ giọng giải thích:
"Không phải vậy. Sinh phụ ở đây lâu ngày, ắt sẽ bị người ngoài bàn ra tán vào. Thay vì đến lúc đó mới về, chi bằng giờ về sớm, cũng tránh làm rạn thêm quan hệ với Tống Sơn Minh."
Tống Thanh Hàn giận dữ nói:
"Người ngoài, người ngoài, lời bàn tán của người ngoài quan trọng đến thế sao? Sống tốt cuộc sống của mình chẳng phải là đủ rồi ư? Với lại, bây giờ quan hệ giữa họ chẳng phải đã căng thẳng rồi sao? Về rồi không biết Tống Sơn Minh sẽ đánh y ra sao nữa!"
Võ Đại Hổ im lặng chốc lát, bỗng dưng kéo tay cậu, lôi đi ra ngoài.
Tống Thanh Hàn giãy giụa mấy lần, thấy không gỡ ra được, bèn mặc kệ hắn, xem thử rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!