Chương 7: Sinh phụ gặp nạn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sinh phụ"  là cách gọi người cha giữ vai trò sinh nở trong thế giới sinh tử văn – nơi nam nhân có thể mang thai và sinh con. Từ gốc Hán "

" được ghép bởi:

•  (cí): chỉ "giống cái", trong văn cảnh này ám chỉ "Sinh nam" – nam nhân có khả năng sinh con.

•  (diē): nghĩa là cha

Mình sẽ luân phiên dịch là "cha sinh" hoặc "sinh phụ" tùy vào ngữ cảnh

Câu nói ấy vừa thốt ra, đừng nói là Tống Sơn Minh sững người, ngay cả Võ Đại Hổ cũng ngây ra nhìn Tống Thanh Hàn, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.

Trong ấn tượng của hắn, cậu xưa nay luôn rất nghe lời cha và sinh phụ, dù có phản kháng cũng chỉ là nổi giận chút ít mà thôi. Giống như thế này thái độ cứng rắn, lời lẽ mạnh mẽ thì đúng là lần đầu thấy.

Mang thai thật sự ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Nhưng trước đây cũng đâu thấy cậu như thế...

Tống Sơn Minh phản ứng lại, tức đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Tống Thanh Hàn mắng: "Nghiệt tử! Nghiệt tử a!"

Tuy là nói vậy, nhưng ông dường như vẫn xuôi theo, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Dù sao thì mảnh ruộng bên này cũng gần nhà mình hơn, ông không tin mình lại không giành lại được.

Tống Thanh Hàn chợt nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi Võ Đại Hổ:

"Ruộng ngươi chia cho bọn họ... có phải gần nhà chúng ta hơn không?"

Võ Đại Hổ không nghĩ nhiều, gật đầu.

"Giá trị có ngang nhau không? Ruộng của ngươi, so với mấy thửa này ấy." Tống Thanh Hàn gặng hỏi.

Võ Đại Hổ dường như đã đoán ra cậu định làm gì, nhìn cậu thật sâu, khẽ "Ừm" một tiếng.

Tống Thanh Hàn dứt khoát mở miệng ngăn động tác của Tống Sơn Minh: "Khoan đã!"

Tống Sơn Minh vừa mới nhấc đồ lên, nghe vậy liền quay đầu lại, cười khẩy một tiếng: "Hối hận rồi? Trả ruộng khế lại cho ta, ta có thể cho ngươi đi nhìn một cái xem tình hình cha sinh của ngươi thế nào."

Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc, nói: "Dùng mấy mẫu ruộng của Đại Hổ đổi lấy chỗ này đi, vậy thì cả hai bên đều tiện."

Tống Sơn Minh tức giận đến mức ném đồ xuống, xắn tay áo lên, trông như lại muốn ra tay.

"Ngươi còn được đằng chân lân đằng đầu! Không đổi! Chết cũng không đổi! Tiểu tiện nhân, đừng tưởng có người che chở là muốn làm gì thì làm, cục tức ta nuốt hôm nay, về nhà sẽ đổ hết lên đầu cha sinh của ngươi!"

Nói xong, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Hàn một cái, xách đồ bỏ đi.

Tống Thanh Hàn cau mày. Đây là kiểu cha gì vậy? Bị con trai làm cho bực liền quay về trút giận lên phu lang mình? Đầu óc có vấn đề à?

Ánh mắt Võ Đại Hổ lộ vẻ lo lắng, chậm rãi nói: "Cha sinh của ngươi, hắn......"

Tống Thanh Hàn cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Cả nhà đó đều không phải người tốt, nếu không sao có thể làm ra chuyện bán con cầu vinh?"

Võ Đại Hổ ngừng lại một lát, không nói gì, ánh mắt dời về phía ruộng: "Tống Sơn Minh làm ruộng thì đúng là có tay nghề."

Chuyện này không phải sở trường của Tống Thanh Hàn, cậu vẫn thấy bực trong lòng, bèn nhét khế ruộng vào tay Võ Đại Hổ, nói: "Ta về trước đây."

Võ Đại Hổ gật đầu, lặng lẽ đi sau lưng cậu, đưa cậu về tận nhà.

Tống Thanh Hàn về đến nhà liền ngả người ngủ. Tuy Võ Đại Hổ rất lo cho cậu, nhưng chuyện sinh kế cũng là việc cấp bách, dặn dò mấy câu xong liền ra ngoài tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!