Tống Thanh Hàn hơi không tự nhiên mà lui về sau một bước, "Ừ" một tiếng, thật thà nói: "Ta với ngươi chắc là không còn quan hệ gì nữa rồi."
Lâm Đại Phú như bị sét đánh trúng, hàm răng nghiến chặt, môi mím thành một đường thẳng, vung tay áo bỏ đi.
Cặp song sinh vội vàng đuổi theo, còn nhân cơ hội quay đầu liếc nhìn Tống Thanh Hàn, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.
Tống Thanh Hàn thở dài một hơi, cảm thấy tình tiết này thật quá phức tạp.
Đang định cúi đầu xem mấy mảnh giấy kia là thứ gì, thì bên tai vang lên một giọng trầm thấp quen thuộc.
"Hối hận rồi?"
Tống Thanh Hàn sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Võ Đại Hổ, theo phản xạ hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Võ Đại Hổ không nói gì, hai má vì vận vận động kịch liệt mà đỏ ửng vẫn chưa tan hết.
Hắn sẽ không nói cho Tống Thanh Hàn biết, sau khi trở về nhà nhìn thấy hàng chữ dưới đất kia, hắn tuyệt vọng đến mức nào.
"Ta đi Lâm phủ."
Câu này từ sau khi Tống Thanh Hàn gả tới đây đã luôn được nhắc đi nhắc lại, vì câu ấy mà thậm chí còn dùng việc tuyệt thực để uy h**p. Tuy sau khi tỉnh lại, cậu như biến thành một người khác, nhưng ai mà dám chắc đó không phải là trò lừa gạt của cậu?
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa yên tâm được một chút, Tống Thanh Hàn liền để lại một câu như vậy mà bỏ đi.
Lâm phủ thì có gì hay? Đại công tử họ Lâm thì có gì hơn người?
Khi hắn thấy Lâm Đại Phú phong độ nhẹ nhàng, ăn mặc bất phàm, tất cả liền rõ ràng.
Chỉ cần là sinh nam, e rằng chẳng ai từ chối nổi một công tử nhà giàu da trắng, dáng cao, lại thêm khuôn mặt tuấn tú như thế.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia phức tạp, chậm rãi nói: "Nếu ngươi hối hận, sau khi sinh con vẫn còn cơ hội."
Tống Thanh Hàn không hiểu câu chẳng đầu chẳng đuôi này của hắn có ý gì, nhưng thấy hắn xoay người bỏ đi, cậu đành tạm gác lại nghi vấn, vội vàng bước theo.
Khi Võ Đại Hổ đi thuê xe ngựa, Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng có cơ hội cẩn thận quan sát mấy tờ giấy trong ngực. Khi nhận ra trên đó có viết "khế đất", cậu mừng rỡ nắm lấy cánh tay Võ Đại Hổ, nói: "Chúng ta có ruộng rồi!"
Võ Đại Hổ theo bản năng tránh khỏi tay cậu, thấy nét sững sờ thoáng qua trên mặt cậu, hắn cúi đầu liếc nhìn khế đất, khựng lại chốc lát, rồi nhàn nhạt nói: "Của hồi môn của ngươi?"
Sắc mặt Tống Thanh Hàn cũng dần lạnh xuống, "Ừ" một tiếng, đưa khế ước ruộng đất qua, vẻ mặt thản nhiên nói: "Thứ này ta không rành, ngươi cầm xem có dùng được không."
Võ Đại Hổ không hiểu Tống Thanh Hàn làm vậy là có ý gì, lấy hồi môn ra để bù đắp cho hắn? Để sau này hắn tha cho cậu một con đường?
Hắn lắc đầu qua loa, nói: "Hồi môn của ngươi thì ngươi tự giữ lấy. Chuyện ruộng đất, ta sẽ nghĩ cách."
Tống Thanh Hàn lặng lẽ nhét mấy tờ giấy vào lòng, ngồi vào trong cùng xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Võ Đại Hổ ngồi bên ngoài, đưa mắt nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.
Khi xuống xe, Tống Thanh Hàn từ chối tay đỡ của Võ Đại Hổ, vừa nhảy xuống đã sải bước đi thẳng vào sân.
Sự im lặng ấy kéo dài đến tận khi trời tối. Sau khi ăn xong bữa tối, Tống Thanh Hàn cuối cùng không nhịn được nữa, bùng nổ. Cậu bước lên, túm lấy cổ áo Võ Đại Hổ, gầm lên:
"Ngươi nhìn cái mặt chết trôi của ngươi xem! Chẳng phải chỉ là không nghe lời ngươi, ra ngoài một chuyến thôi sao? Có cần thiết cả ngày bày ra bộ mặt thối ấy không? Ta nợ ngươi bạc chắc? Đưa khế đất ngươi cũng không lấy, ngươi kiêu cái gì chứ hả? Muốn để một kẻ bụng bầu như ta đi cày ruộng chắc? Ta nói cho ngươi biết, nếu đứa nhỏ sinh ra mà thiếu dinh dưỡng, thì là do ngươi hết!"
Chửi xong một trận, rốt cuộc cũng thấy sảng khoái hơn. Thấy Võ Đại Hổ cúi đầu, không nói một lời, cậu lại tức đến phát điên, tiếp tục mắng:
"Ngươi bị câm à? Cái gì cũng giấu trong lòng, thích cái gì, sợ cái gì cũng không nói. Ta nói cho ngươi biết, với cái tính này của ngươi, sớm muộn gì cũng khiến người bên cạnh tức chết cho xem!"
Một bàn tay to bất chợt phủ lên tay cậu, chậm rãi siết lại. Võ Đại Hổ chẳng biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàn ẩn chứa thứ cảm xúc khó gọi thành tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!