Tần gia gia xua tay, giải thích:
"Là do ta không cẩn thận, dù có là đưa cho ai thì cũng thế cả đâu liên quan gì tới nhà Đại Hổ? Đứa nhỏ này, mau về đi!"
Tiểu Ninh phẫn nộ nói:
"Chỉ một lần thì đâu đến nỗi, là do bọn họ ngày nào cũng không ở nhà, ngài lại ngày nào cũng đích thân mang đến, mới sinh chuyện như thế. Không trách họ thì trách ai?"
Tống Thanh Hàn nghe vậy, tim thắt lại, khẽ liếc nhìn Võ Đại Hổ rồi chủ động lên tiếng:
"Tần gia gia, thật sự là như thế sao? Gần đây đúng là nhà bọn ta có chút chuyện nên không ở nhà thường xuyên, không ngờ lại khiến ngài phải vất vả như vậy..."
Tần gia gia thấy chuyện thành ra thế này, nhận cũng không được, phủ nhận cũng không xong, sắc mặt khó coi, nói:
"Không liên quan tới hai đứa, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Các ngươi lấy được y phục rồi thì mau về đi!"
Võ Đại Hổ nhíu mày, trầm giọng nói:
"Chuyện này tuy không phải do chúng ta cố ý gây ra, nhưng xét cho cùng thì cũng vì chúng ta mà thành. Chúng ta sẽ cho ngài một lời giải thích rõ ràng, hay là ngài theo ta lên trấn một chuyến đi, trời còn chưa tối mà."
Tần gia gia lập tức từ chối:
"Không cần! Ta đã tự sắc thuốc đắp vào rồi, mấy hôm nữa là đỡ, cần gì phải tốn tiền như thế."
Dứt lời, ông hậm hực ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ "không còn gì để bàn nữa".
Tống Thanh Hàn thấy ông cố chấp, nghĩ ngợi rồi đề nghị:
"Vậy hay là ngài lên giường ngồi một lát, để ta xem thử chân ngài thế nào? Tuy ta không phải đại phu thực thụ, nhưng cũng học được chút ít, biết đâu lại giúp được phần nào?"
Tiểu Ninh đứng bên cạnh Tần gia gia, châm chọc:
"Chính ngươi cũng biết mình chỉ học nửa vời, vậy còn bày đặt ra oai làm gì? Chân của gia gia là chuyện lớn đấy, đã chậm trễ từng ấy thời gian, ai biết còn cứu được không? Nếu La thần y chịu ra tay thì may ra còn chút hy vọng..."
Tần gia gia đột ngột vỗ nhẹ vào tay Tiểu Ninh, cau mày nói:
"Tiểu Ninh! Đừng nói bậy nữa, mau về chuẩn bị cơm tối đi!"
Cái vỗ đó tuy không mạnh, nhưng lại khiến lòng tự tôn của Tiểu Ninh như bị chạm tới, mắt y đỏ hoe, giậm chân tức giận nói:
"Ta chẳng phải vì lo cho ngài sao? Ngài nghĩ xem, là ai đã cõng ngài về, ai sắc thuốc giúp ngài? Giờ ngài lại chẳng cần ta nữa, sau này ta cũng không đến giúp nữa đâu!"
Nói xong, y vừa lau nước mắt vừa bỏ chạy.
Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, chợt thở dài một tiếng, đi lên đỡ lấy ông, nhẹ giọng khuyên:
"Tiểu Ninh cũng là có lòng tốt, chúng ta sẽ không trách móc gì đâu, ngài cứ yên tâm."
Võ Đại Hổ thấy ông vẫn nhìn theo hướng Tiểu Ninh bỏ đi, trong mắt đầy lo lắng, cũng lên tiếng an ủi:
"Trẻ con thì dễ giận nhưng cũng dễ nguôi. Chờ y hết giận rồi, kiểu gì cũng lại quay lại thăm ngài thôi, đừng buồn bực quá."
Tần gia gia lắc đầu, đáy mắt thoáng qua một tia u ám, chậm rãi nói:
"Thằng bé Tiểu Ninh này vốn có lòng, biết rõ đến giúp ta sẽ bị sinh phụ nó trách phạt, vậy mà vẫn cứ đến. Nhưng nói cho cùng, nó bỏ thời gian và sức lực ra chăm một ông già như ta cũng chẳng ích gì, uổng phí thôi... Chỉ mong sau này nó đừng tới nữa thì hơn."
Dù miệng thì nói vậy, nhưng Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ đều nhận ra ông vẫn luôn mong Tiểu Ninh sẽ quay lại. Hai người liếc nhau một cái, âm thầm quyết định lát nữa sẽ đi tìm Tiểu Ninh nói chuyện cho rõ.
Dưới sự dìu đỡ của Tống Thanh Hàn, ông lão ngồi xuống mép giường, từ từ gác chân lên, bắt đầu cởi lớp băng vải trên chân ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!