Tống Thanh Hàn cẩn thận dặn dò: "Vết thương không được đụng nước, không chạm vào thứ gì bẩn. Tốt nhất nên ăn cháo trắng, không nên ăn lạc và những loại thực phẩm dễ gây kích ứng, sưng viêm."
Tiểu Thanh ghi nhớ từng điều một, thấy Tống Thanh Hàn lảo đảo như sắp ngã, không kìm được bước lên hai bước, lo lắng hỏi: "Ngươi... ngươi sao vậy?"
Hậu quả của việc bỏ bữa trưa bắt đầu xuất hiện rồi. Tống Thanh Hàn cố nén cảm giác buồn nôn, khoát tay, giọng yếu ớt: "Không sao... ta về trước đây."
Nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, Tiểu Thanh mấp máy môi, muốn nói sẽ tiễn cậu một đoạn, nhưng chẳng hiểu sao, vướng mắc trong lòng vẫn chưa tan, cuối cùng chỉ đứng đó nhìn theo bóng cậu loạng choạng rời khỏi cửa.
Tống Thanh Hàn vịn tường từng bước một mà đi, chậm rãi nhích từng chút. Mỗi khi có người trong làng đi ngang qua, đều sẽ dừng lại chỉ trỏ bàn tán.
"Kia chẳng phải là cái cậu Tống gì đó, người từng đội nón xanh cho công tử nhà họ Lâm đấy sao?"
"Ấy, gọi tên hắn làm gì, một tên thụ sinh như thế, biết tên hắn chỉ tổ bẩn tai mình!"
"Thương cho Đại Hổ, thân thế từ nhỏ đã khổ như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội phất lên, chẳng biết bị tiểu yêu tinh đó cho ăn bùa mê gì mà lại cam tâm bỏ cả tiền đồ sáng lạn!"
"..."
Ca tiểu phẫu vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực và tinh thần, khiến triệu chứng hạ đường huyết càng trở nên nghiêm trọng. Những lời xì xào khó nghe kia, cuối cùng lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát Tống Thanh Hàn.
Trong cơn mơ hồ, cậu dường như cảm nhận được một cánh tay to lớn ôm lấy eo mình, khẽ hé môi, thì thào một tiếng: "Đại Hổ..."
Võ Đại Hổ sốt ruột bế bổng cậu lên, ánh mắt quét qua đám người xung quanh, trầm giọng quát: "Tránh ra!"
Đám đông xung quanh bị ánh nhìn lạnh lẽo của hắn làm cho sững lại, vội vã tản ra nhường một lối nhỏ. Đợi hắn vừa đi khỏi, tiếng bàn tán lại rộ lên.
"Nhìn bộ dạng hắn kìa, không biết còn tưởng cái thai trong bụng tiểu yêu tinh đó là của hắn thật ấy chứ."
"Phải đó, ta thấy đây chính là báo ứng, ai bảo hắn có một người cha thụ sinh ẳng lơ như vậy!"
"..."
Những lời ấy như cố ý nói thật to để hắn nghe thấy. Võ Đại Hổ làm như không nghe thấy, nhưng cánh tay đang ôm lấy Tống Thanh Hàn lại siết chặt hơn, đáy mắt tràn ngập sóng ngầm cuộn trào.
Khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, trời đã tối đen, cậu vừa nghiêng đầu liền trông thấy một đôi mắt lấp lánh trong bóng tối.
"Đại Hổ? Ngươi về từ khi nào vậy? Sao không thắp đèn?"
Tống Thanh Hàn muốn gắng gượng ngồi dậy, nhưng tay bị Võ Đại Hổ ấn xuống, hoàn toàn không thể dùng sức.
"Về sau đừng ra ngoài nữa." Hắn cất tiếng, giọng trầm khàn.
Tống Thanh Hàn ngừng lại một thoáng, nhất thời không rõ hắn là lo cho cậu, hay lo cho đứa nhỏ, hay là cảm thấy cậu làm hắn mất mặt.
Nhưng không ra ngoài, cậu thật sự không làm được.
"Tùy tình hình đi." Cậu đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Võ Đại Hổ lặng thinh hồi lâu, không nói gì thêm, xoay người thắp nến, rồi đưa cơm đến trước mặt cậu.
Tống Thanh Hàn chậm rãi ăn cơm, trong lòng có chút nghẹn lại, cậu cảm nhận được Võ Đại Hổ đang giận mà không nói ra, nhưng hoàn toàn không biết cơn giận ấy từ đâu mà đến. Điều duy nhất cậu rõ, chính là cơn giận ấy nhằm vào mình.
Cơm nước xong xuôi, cậu chậm rãi đứng dậy, dạo quanh sân mấy vòng.
Thân thể này còn tệ hơn cậu tưởng, chỉ là làm một cuộc tiểu phẫu thôi, mà đã như bị vét cạn sinh lực, nếu tiếp tục thế này, sinh con e cũng chẳng dễ dàng gì.
Nói đến chuyện sinh con, tuy cậu từng đỡ đẻ cho biết bao đứa nhỏ, nhưng khi chuyện đó xảy đến với chính mình, lại không khỏi dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nam nhân thì sinh con kiểu gì? Có đau như nữ nhân không? Hay là càng đau hơn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!