Thấy vẻ mặt hai người không giống giả vờ, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, tuy không lập tức đồng ý nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói:
"Đợi Lai Phúc quay về rồi để Đại Hổ quyết định đi. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép về trước."
Lai Phúc đích thân đưa cậu về tận nhà. Vừa bước qua cửa, Tống Thanh Hàn đã cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đại Hổ? Ngươi đang ở đâu vậy?"
Cậu cất tiếng gọi, đảo mắt tìm quanh sân, nhưng chẳng thấy bóng dáng Võ Đại Hổ đâu cả.
Lạ thật, người bị thương như hắn có thể đi đâu được chứ? Nếu nói là ra ngoài đón mình, thì dọc đường cũng không hề gặp qua.
Ngay lúc Tống Thanh Hàn đang định ra cửa tìm, một con gấu đen to tướng đột nhiên lao thẳng từ ngoài vào.
"Á!"
Tống Thanh Hàn hét toáng lên, lùi ngay vào sát tường. Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện con gấu ấy đã chết, còn thân hình Võ Đại Hổ thấp thoáng phía sau.
Không ngờ cậu lại về nhanh như vậy, Võ Đại Hổ đành gãi đầu cười gượng, giải thích:
"Lúc nãy nghe Lai Phúc nói chuyện con gấu, ta liền nghĩ thử vận may xem xác nó có còn không. Không ngờ nó vẫn còn treo nguyên trên cây, nên ta lấy dây mây trói lại đem về. Yên tâm, vết thương không sao cả."
Vừa nói, hắn vừa vạch áo, để lộ lớp gạc trắng toát trên ngực như để chứng minh bản thân không làm rách vết thương.
Sắc mặt Tống Thanh Hàn trầm xuống, vốn muốn nghiêm giọng mắng cho một trận, nhưng nghĩ lại chuyện cũng đã rồi, có mắng cũng chẳng ích gì. Cậu bèn dịu giọng khuyên nhủ:
"Da gấu có đáng bao nhiêu đâu? Ngươi bị thương, chưa nói đến mấy chục lượng bạc thuốc thang, còn làm trì hoãn việc trong nhà. Vậy ngươi nói xem, giữ gìn sức khỏe có phải quan trọng hơn không? Chỉ là một tấm da thôi, không có thì thôi. Nếu chẳng may dọc đường gặp phải dã thú, thì tổn thất đâu chỉ là một tấm da gấu có thể bù được."
Võ Đại Hổ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ áy náy. Nghĩ ngợi một chút, hắn hỏi:
"Trong nhà chắc cũng cạn đồ ăn rồi nhỉ? Ngày mai ta đi lên trấn một chuyến."
Tống Thanh Hàn lắc đầu:
"Không cần đâu, ta đã nhờ Lai Phúc giúp rồi. Ngươi cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt, trước khi khỏi hẳn thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài."
Nói đến đây, cậu lại kể qua chuyện vợ chồng Lai Phúc không chịu nhận tiền, rồi dặn:
"Chờ lúc họ đưa đồ tới, ngươi nhớ đưa bạc trả họ. Ta chẳng qua chỉ giúp họ gỡ một đường chỉ, đâu đáng nhiều bạc như vậy. Huống hồ lần trước họ cũng đã tặng hai con thỏ làm thù lao rồi."
Ánh mắt Võ Đại Hổ theo lời cậu nhìn về phía chiếc lồng, ngạc nhiên nói:
"Đã sinh rồi sao?"
Tống Thanh Hàn cùng hắn bước lại gần, nhìn mấy con thỏ con đang mọc lông lún phún, khẽ cười:
"Ừ, mấy hôm trước sinh rồi. Bận quá nên suýt nữa thì quên mất."
Những cục lông nhỏ xíu ấy như mấy con tinh linh tí hon, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn. Nghĩ đến việc Tống Thanh Hàn nuôi chúng để làm thức ăn, Võ Đại Hổ không nhịn được bật cười.
Trước khi quay vào phòng nghỉ, hắn liếc nhìn Tống Thanh Hàn, dè dặt hỏi:
"Nếu để lâu, thịt con gấu này sẽ thối rữa, da cũng không dùng được nữa. Hay là... để ta xử lý luôn?"
Tống Thanh Hàn tuy rất muốn từ chối, nhưng cũng hiểu hắn nói không sai. Nếu cứ để xác con gấu nằm đó, không chỉ làm dơ cả sân mà còn phí cả công sức của Võ Đại Hổ, đành gật đầu:
"Được, ngươi làm từ từ thôi, nếu thấy vết thương đau thì phải vào nghỉ ngay, chuyện này đâu có gấp."
Nghe cậu nói vậy, Võ Đại Hổ cười hớn hở đáp lời, rút dao ra, ngồi thụp xuống bắt đầu lột da gấu, động tác thuần thục nhanh nhẹn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!