Sau khi ăn cơm xong, Tống Thanh Hàn bưng bát cháo đã chuẩn bị cho Võ Đại Hổ, nhưng vẫn chần chừ chưa bước vào phòng.
Phải đến khi hơi ấm trong bát cháo gần như tản hết, cậu mới cắn răng, gắng gượng lấy can đảm đẩy cửa bước vào.
Thấy Võ Đại Hổ vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cậu không hiểu sao lại nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cẩn thận đút cháo cho hắn xong, ánh mắt Tống Thanh Hàn dừng lại trên gương mặt người trước mặt, chăm chú nhìn hồi lâu.
Liệu sau này, cậu rồi cũng sẽ có ngày cảm thấy chán ghét khuôn mặt này không? Nhất là khi đang sống trong một thế giới xa lạ, nơi mà thẩm mỹ hoàn toàn khác biệt với nơi cậu từng quen thuộc.
Nếu thật sự có người khác khiến cậu rung động thì sao? Cậu có dứt bỏ được người đàn ông trước mắt này không?
Huống chi...
Cậu cúi đầu, nhìn xuống chiếc bụng nhô ra của mình.
Dù không muốn thừa nhận, thì đứa nhỏ trong bụng suy cho cùng cũng là kết tinh giữa cậu và Võ Đại Hổ kia mà?
Cậu vốn rất ghét những người không chịu trách nhiệm với con cái, sinh ra mà không nuôi nấng, bỏ mặc máu mủ của mình. Lẽ nào, cậu cũng sẽ trở thành người như vậy?
Nếu sau này con của cậu biết cha ruột nó là một kẻ bạc tình vô trách nhiệm, liệu sẽ đau lòng đến mức nào?
Đang miên man suy nghĩ, đôi mắt của Võ Đại Hổ đột ngột mở ra. Khi bắt gặp ánh nhìn của cậu thì khẽ khựng lại, rồi lập tức nhắm lại, làm bộ như đang ngủ tiếp.
Tống Thanh Hàn bất ngờ mở miệng:
"Ta nghĩ thông rồi."
Không biết có phải do ở cùng nhau lâu ngày bị Võ Đại Hổ lây rồi hay không mà cách nói chuyện cũng thành ra chẳng đầu chẳng đuôi như vậy.
Võ Đại Hổ phản xạ hỏi lại:
"Nghĩ thông cái gì?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, khẽ nhướng mày, đưa tay chỉ vào ngực hắn:
"Trái tim của ngươi, từ giờ trở đi cứ để ta giữ hộ. Ta đã nghĩ ra cách cất giữ nó thế nào rồi!"
Nói xong, cũng chẳng quan tâm hắn có hiểu hay không, quay người bước ra khỏi phòng, lo đi sắc thuốc cho hắn.
Võ Đại Hổ quả nhiên không hiểu rõ ý cậu, chỉ cảm nhận được tâm trạng của Tống Thanh Hàn có vẻ rất tốt, cũng yên lòng khi biết những lời mình nói ra không khiến cậu cảm thấy gánh nặng, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Uống thuốc xong, hắn đột nhiên nhớ đến chuyện gì, ngập ngừng nói:
"Hôm đó... vất vả cho ngươi rồi. Thuốc đắng như vậy..."
Tống Thanh Hàn ban đầu không phản ứng gì, nhưng vừa nghe hắn nhắc đến "thuốc đắng", lập tức hiểu ra hắn đang nói đến chuyện gì. Mặt cậu thoáng đỏ lên, vội ho khan một tiếng, bưng cái bát không lánh nhanh vào bếp.
Tối hôm đó, tuy Võ Đại Hổ lại phát sốt một lần vào nửa đêm, nhưng không nghiêm trọng. Tống Thanh Hàn chỉ cần dùng rượu lau người cho hắn một lượt là hạ sốt.
Sáng hôm sau, khi thay thuốc, Tống Thanh Hàn bất ngờ phát hiện các vết thương nhỏ trên người hắn đã khép miệng. Cậu liếc nhìn lọ thuốc mỡ mà La đại phu đưa cho, trong lòng không khỏi thắc mắc rốt cuộc trong đó có những thành phần gì, mà hiệu quả chẳng khác gì kháng sinh?
Võ Đại Hổ cũng tự cảm nhận được thân thể mình đang hồi phục từng ngày. Hắn hỏi qua Tống Thanh Hàn, biết được chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Nghe đến phản ứng của cha Tiểu Thanh, Võ Đại Hổ cụp mắt, không biết trong lòng đang nghĩ những gì.
Cứ thế trôi qua năm ngày, rốt cuộc Võ Đại Hổ cũng có thể tự do hoạt động. Chỉ cần không vận động mạnh, vết thương sẽ không ảnh hưởng gì.
Nhìn kho gạo, dầu ăn trong bếp ngày một hao hụt, Tống Thanh Hàn bắt đầu lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!