Tống Thanh Hàn đứng sau cánh cửa, nghe rõ mồn một cuộc tranh cãi giữa hai người, biết rằng là mâu thuẫn trong nhà họ là do cậu vô tình khơi ra.
Khi bước ra, cậu cố tình dậm chân nặng hơn, cười nói:
"Trong nhà thật chẳng có gì quý giá, trước kia Đại Hổ săn được mấy con thú rừng, ta đã làm thành thịt khô hết, hai vị mang về ăn thử xem. Còn đây là mười lượng bạc, coi như chút lòng thành, cảm tạ hai vị đã giúp đỡ. Nếu không có hai người, ta với cái bụng lớn này thật chẳng biết xoay xở ra sao."
Sinh phụ của Tiểu Thanh vội vã khoát tay, từ chối:
"Đứa nhỏ này, chẳng qua chỉ là người cùng thôn giúp nhau chút chuyện, sao lại đưa đồ với bạc làm gì? Huống hồ dù không mời được La thần y ngươi vẫn có thể tự xoay xở ổn thỏa mà. Nói cho cùng, chúng ta căn bản chẳng giúp được gì..."
"Thôi thì mang về ăn thử vậy!"
Cha của Tiểu Thanh bỗng ngắt lời y, đưa tay nhận lấy thịt khô và bạc trong tay Tống Thanh Hàn, mặt cười tươi như hoa cúc nở rộ.
Tống Thanh Hàn khẽ mỉm cười, nói với hai người:
"Vậy ta không tiễn nữa, hai vị đi thong thả. Ta vào trong sắc thuốc cho Đại Hổ đây."
Thấy cậu xoay người đóng cửa lại, sinh phụ của Tiểu Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lặng lẽ bước theo sau cha Tiểu Thanh, chậm rãi quay về.
Thấy y không vui, cha Tiểu Thanh khẽ khuyên:
"Chút bạc ấy, đổi lại được cái mạng của Đại Hổ, đáng giá chứ còn gì nữa. Nếu Đại Hổ mà xảy ra chuyện, phu lang nhà hắn chẳng phải sẽ chịu cảnh ăn gió nằm sương cả đời hay sao? Cho nên, ngươi nghĩ thoáng chút đi."
Sinh phụ của Tiểu Thanh cố kìm nén, cuối cùng vẫn không nói ra lời phản bác nào.
Bây giờ thì có thể vui vẻ đấy... nhưng về sau thì sao? Chỉ e từ đây về sau, chẳng còn cơ hội thân cận với nhà Võ Đại Hổ nữa.
Tống Thanh Hàn vào phòng, nấu xong cơm canh, ăn xong phần của mình thì bón cháo cho Võ Đại Hổ, sau đó bắt đầu sắc thuốc.
Thực ra cậu không quá để bụng hành động của cha Tiểu Thanh. Dù sao đối với cậu mà nói, chẳng có gì quan trọng hơn tính mạng của Võ Đại Hổ. Chỉ cần là chuyện có thể dùng bạc giải quyết thì vốn không đáng gọi là vấn đề.
Trong lúc chờ thuốc, cậu cẩn thận tháo băng trên người Võ Đại Hổ xuống, tỉ mỉ dùng rượu để làm sạch miệng vết thương, rồi thoa thuốc mỡ mà La đại phu đưa, sau đó lại dùng gạc sạch băng bó lại cẩn thận.
Làm xong hết thảy, cậu đứng thẳng người, đấm đấm thắt lưng, cảm thán một câu:
"Cũng coi như bù lại hết mấy ngày liền không vận động, chắc lúc sinh cũng không đến nỗi mệt quá mà ngất xỉu."
Vừa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Cúi đầu nhìn xuống, liền bắt gặp một đôi mắt đen láy đang lặng lẽ nhìn mình.
"A! Ngươi tỉnh rồi sao?"
Cậu giật nảy mình, lùi mấy bước, suýt thì ngã ra đất.
Thấy Võ Đại Hổ đang vùng vẫy muốn ngồi dậy, Tống Thanh Hàn vội nhào tới, đè chặt tay hắn lại, tức giận quát:
"Vừa mới bôi thuốc xong, nếu làm rách miệng vết thương ta sẽ giết ngươi thật đấy!"
Võ Đại Hổ lập tức nằm im, ngoan ngoãn dựa vào gối, lặng lẽ nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn thấy hắn không đáp lời, chợt cảm thấy mình hơi lớn tiếng, khẽ ho một tiếng, dịu giọng giải thích:
"Ta mệt quá nên hơi cáu, ngươi đừng để bụng... À, ngươi đói không? Hay là khát?"
"Ta đều nghe thấy cả rồi."
Võ Đại Hổ bỗng nhiên buông ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Tống Thanh Hàn khựng lại, biết hắn lại bắt đầu nói năng mập mờ, nhưng chẳng hiểu vì sao lần này cậu lại nghe hiểu được, hai vành tai bất giác đỏ lên, ngượng ngùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!