Chương 46: Thổ lộ tâm tình

Tống Thanh Hàn gật đầu, đưa sinh phụ của Tiểu Thanh ra tận cổng sân, nhẹ giọng dặn:

"Ta nhất thời không thể đi, đành làm phiền người vậy. Đây là tiền mời đại phu, người nhất định phải nhận lấy. Nếu La thần y có ở đó, phiền người nhắc đến ta và Đại Hổ, may ra có thể mời được ông ấy đến."

Sinh phụ của Tiểu Thanh cảm thấy trong tay mình trĩu xuống, mở túi tiền ra thì thấy bên trong có gần năm mươi lượng bạc, trong lòng không khỏi chấn động, đang định từ chối thì lại nghe thấy ba chữ "La thần y", liền do dự.

Nếu là mời La thần y, có lẽ cũng phải tốn từng ấy bạc.

Tiễn sinh phụ của Tiểu Thanh xong, Tống Thanh Hàn đóng cửa viện lại, bắt đầu châm lửa nhỏ sắc thuốc.

Tình trạng của Võ Đại Hổ dường như càng lúc càng tệ. Mồ hôi trên trán hắn đã ướt đẫm cả tóc, lông mày nhíu chặt, sắc mặt đầy khó chịu.

Tống Thanh Hàn xót xa bưng một chậu nước mát, dùng khăn tay thấm ướt, đặt lên trán hắn, lại lấy một chiếc khăn khác lau người cho hắn.

Cậu cứ lau một lúc lại chạy vào bếp xem thuốc thế nào, khi thì thêm lửa, khi thì khuấy thuốc, rồi lại quay về giường thay khăn cho hắn.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lượt, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.

Tống Thanh Hàn nếm thử một ngụm, lập tức nhíu mày lại.

May mà trong dân gian vẫn hay nói "thuốc đắng dã tật", vì vậy đợi đến khi thuốc nguội bớt chỉ còn âm ấm cậu liền định bụng làm như trước đó, chậm rãi đổ từng thìa thuốc vào miệng Võ Đại Hổ.

Chỉ là lần này, cách ấy lại không còn tác dụng.

Tống Thanh Hàn thấy Võ Đại Hổ dường như có chút ý thức, mặc cho cậu bóp thế nào cũng không chịu mở miệng, trong lòng chợt siết lại. Cậu nghiến răng, uống một ngụm thuốc, cúi người áp môi mình lên môi hắn.

Ban đầu không thuận lợi, không ít thuốc trào ra khỏi khóe miệng hai người. Tới khi Tống Thanh Hàn cực khổ lắm mới cạy được hàm răng hắn ra, thì lại phát hiện trong miệng mình đã chẳng còn chút thuốc nào.

Cậu đưa tay lau miệng, ánh mắt sắc như dao, mang theo vẻ quyết liệt như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua. Lại uống một ngụm lớn thuốc bắc, rồi cúi đầu xuống dựa theo cách mình tìm ra, kiên nhẫn rót từng chút từng chút thuốc một vào cổ họng Võ Đại Hổ.

Cứ lặp đi lặp lại mười mấy lần như vậy, rốt cuộc cũng đổ được cả bát thuốc vào bụng hắn trước khi thuốc nguội hẳn.

Tống Thanh Hàn rửa sạch bát, đặt lại vào bếp, súc miệng đến mười lần mới miễn cưỡng xua đi được vị đắng nơi đầu lưỡi.

Ai đó có thể nói cho cậu biết vì sao người ta đút thuốc thì lãng mạn đầy tình ý mập mờ đến nỗi khiến người khác mặt đỏ tim đập, còn cậu thì chỉ toàn vị đắng ngắt lưu lại vậy chứ?

May mắn thay, trời không phụ lòng người, sau khi uống hết bát thuốc đó, nhiệt độ trên người Võ Đại Hổ rốt cuộc cũng dần hạ xuống, sắc mặt cũng từ từ dịu lại.

Tống Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ như thủy triều cuốn đến, cậu bèn trèo lên giường, cẩn thận co người nằm sát vào bên trong, đặt tay mình chồng lên tay Võ Đại Hổ, để có thể kịp thời nhận ra nếu hắn có gì bất thường.

Không rõ là vào lúc nào, mơ màng giữa cơn buồn ngủ, Tống Thanh Hàn bỗng cảm thấy mình đang nắm phải một củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng vung tay hất ra.

Chỉ là củ khoai ấy dường như có linh tính, vừa bị hất đi liền vòng trở lại, đập thẳng vào tay cậu lần nữa.

"A!"

Tống Thanh Hàn choàng tỉnh, quay đầu nhìn Võ Đại Hổ, vội đưa tay sờ lên trán hắn, suýt chút nữa bị độ nóng kia làm cho bỏng tay.

Tim cậu thắt lại, lập tức lật người xuống giường, múc nước lạnh lau khắp người cho Võ Đại Hổ, sau đó lại dùng rượu nặng để lau thêm một lượt nữa.

Tuy vậy, dù nhiệt độ có giảm đi chút ít, nhưng vẫn còn cao đến đáng sợ.

Nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, e rằng trời chưa sáng, Võ Đại Hổ đã bị thiêu đến hồ đồ mất rồi...

Một cơn chua xót dâng lên trong lòng Tống Thanh Hàn, cậu cắn răng, cố gắng kìm nén nước mắt, lặp đi lặp lại động tác nhúng khăn, thay khăn như một cái máy.

"Ngươi ngốc thật đấy, ngay cả nhà cũng không cần, trên người chẳng có lấy một đồng, còn một mình chạy vào rừng sâu làm gì? Tưởng mình là người rừng chắc?"

"Nếu thật sự giận ta, vậy thì cứ đuổi ta ra ngoài là được rồi, hoặc đợi ta sinh con xong rồi đuổi ta đi, lúc đó nhìn ta chật vật chẳng phải càng hả dạ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!