Chương 45: Cứu chữa Đại Hổ

Tống Thanh Hàn học theo thói quen mỗi lần lên núi trước đây của Võ Đại Hổ, cẩn thận quan sát từng dấu vết ven đường.

Nhìn một hồi, quả thực cậu phát hiện ra vài manh mối.

Võ Đại Hổ có lẽ vì tâm trạng nặng nề nên không còn để ý xóa bỏ dấu chân mình nữa, vết tích tuy đã nhạt dần, nhưng đối với Tống Thanh Hàn mà nói thì như vậy là đủ rồi.

Càng đi sâu vào trong núi, cậu càng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, bất giác kéo chặt áo choàng, cổ họng khẽ trượt lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt rồi tiếp tục cất bước về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, trước mắt cậu dần hiện lên những dấu vết của một trận giao chiến, phong cảnh ven đường cũng bắt đầu trùng khớp với những gì cậu thấy trong mộng.

Điều đó càng khiến cậu khẳng định giấc mơ khi nãy chính là những gì Võ Đại Hổ đã thực sự trải qua.

Tuy trong lòng vẫn còn sợ, nhưng cậu vẫn cắn răng lấy can đảm, tăng tốc chạy về phía cảnh tượng trong trí nhớ.

Khi trông thấy gốc cây quen thuộc kia, tim cậu lập tức thắt lại, không kìm được lẩm bẩm: "Tới rồi, chính là chỗ này... ngã xuống ngay tại đây..."

Thế nhưng khi đến gần gốc cây ấy, cảnh tượng hiện ra lại không giống như trong dự đoán của cậu.

Dưới đất chẳng có Võ Đại Hổ, cũng chẳng có con gấu đen to tướng nào, chỉ còn vương lại một vũng máu mà thôi.

Cậu cúi người, chấm tay vào vệt máu, đưa lên mũi ngửi thử, sợi dây đang căng chặt trong lòng bỗng khẽ buông lỏng.

Không phải mùi máu người, hẳn là của con gấu kia.

Ngay khi cậu đang phân vân không biết có nên tiếp tục đi sâu vào hay đổi hướng tìm kiếm, bỗng nhiên trên đầu truyền đến tiếng động lạo xạo khe khẽ.

Tống Thanh Hàn giật mình hoảng hốt, lùi nhanh vài bước, hai tay nắm chặt cuốc, ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây.

Nếu từ trên đó bất chợt nhảy xuống thứ gì, cậu e rằng chưa kịp cứu người đã thành người bị hại.

"Bịch" một tiếng nặng nề, một vật gì đó từ trên cây rơi thẳng xuống đất, nằm im không động đậy.

Tống Thanh Hàn nheo mắt nhìn kỹ, đến khi nhận ra vật rơi xuống chính là Võ Đại Hổ, cậu lập tức lao tới, đưa tay sờ động mạch lớn ở cổ hắn. Sau khi xác định hắn vẫn còn cứu được, cậu lập tức vòng quanh tìm vài sợi dây mây, buộc chặt lên người Võ Đại Hổ, đơn giản tạo thành dáng dấp một chiếc cáng tạm thời, rồi cẩn thận cố định thân thể hắn lại.

Xong xuôi, cậu nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy con gấu đen khổng lồ trong giấc mộng giờ đây lại thật sự bị cành cây chọc xuyên, treo lơ lửng trên thân cây với tư thế quái dị, lòng cậu chợt lạnh đi một nhịp. Không dám nhìn thêm, Tống Thanh Hàn vội cúi đầu, treo dây mây lên vai, nghiến răng kéo theo Võ Đại Hổ, bước từng bước nặng nề xuống núi.

Võ Đại Hổ vốn đã nặng mà Tống Thanh Hàn lại đang mang cái bụng lớn gần đến ngày sinh nở, vì vậy việc kéo hắn xuống núi trở nên cực kỳ vất vả.

Chặng đường xuống núi tiêu tốn gấp đôi thời gian so với lúc đi lên. Đến khi cậu đứng trước cổng viện, không nhịn được mà quay đầu nhìn Võ Đại Hổ một cái đầy lo lắng.

Dọc đường kéo hắn về, những vết thương do ma sát gần như đã phủ đầy trên làn da lộ ra bên ngoài của hắn, ngay cả gương mặt cũng khó mà tìm được chỗ nào lành lặn.

Tống Thanh Hàn không dám chần chừ thêm giây nào, kéo Võ Đại Hổ vào gian phòng đặt chiếc giường nhỏ, dùng hết sức lực còn lại nâng hắn lên giường. Cậu đưa tay bắt mạch, vừa chạm vào, trái tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Mạch đập của Võ Đại Hổ gần như không còn.

Trong đầu cậu lúc này chỉ còn một mảnh hỗn loạn trắng xóa, nhưng cơ thể lại theo bản năng giữ vững sự trấn định mà một người bác sĩ ần có. Cậu nhanh chóng lấy bộ dao phẫu thuật, dùng rượu khử trùng, cắt bỏ toàn bộ y phục trên người Võ Đại Hổ, lập tức bắt tay vào xử lý từng vết thương.

Giờ mà còn chạy đi tìm đại phu thì đã không kịp nữa rồi. Huống hồ, nếu không kịp thời cầm máu, cho dù có mời thần y cũng đành bó tay. Cậu chỉ còn có thể trông cậy vào chính mình thôi.

Tống Thanh Hàn không dám chớp mắt, toàn bộ sự tập trung đều dồn hết lên những vết thương trên người Võ Đại Hổ, xử lý từng chỗ một theo mức độ nghiêm trọng.

Không buồn ngủ, không thấy mệt, chỉ khi tinh thần hơi thả lỏng đôi chút, cậu lại tự nhủ trong lòng: "Cố lên, còn chưa được phép ngã gục."

Cứ thế, từ đầu đến chân, từng vết thương hơn trăm chỗ được cậu cẩn thận xử lý, sát trùng rồi bôi thuốc. Khi hoàn tất tất cả, thời gian đã trôi qua gần hai canh giờ.

Đây là ca cấp cứu có cường độ nặng nề nhất kể từ khi cậu đến thế giới này. Tới lúc dừng tay, vừa đặt tay bắt mạch cho Võ Đại Hổ, cậu phát hiện bản thân mình gần như không còn đứng vững được nữa, phải vịn vào mép giường mới miễn cưỡng trụ được.

Duy trì trạng thái căng thẳng cao độ trong thời gian dài là việc tiêu hao thể lực khủng khiếp. Các triệu chứng của việc hạ đường huyết bắt đầu xuất hiện trên người Tống Thanh Hàn. Khi trước mắt bắt đầu xuất hiện tia sáng vàng, cậu lập tức nhéo mạnh vào đùi mình một cái, cố ép tỉnh bản thân, chống tay vào tường, từ từ bước vào phòng bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!