Chương 44: Tâm linh tương thông

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như không có những lời của Lâm Đại Phú, nếu như không tận mắt nhìn thấy cái gọi là "khoảnh khắc đẹp đẽ" kia thì có lẽ hắn đã tin lời Tống Thanh Hàn, tiếp tục cùng cậu sống cuộc sống tuy nghèo khó nhưng bình dị, yên ổn.

Thế nhưng sau khi đã nếm trải loại cuộc sống ấy rồi thì sao? Tống Thanh Hàn thực sự còn nguyện ý cùng hắn quay về cuộc sống này sao?

Có thể trong thời gian đầu là được. Nhưng chỉ sợ, chưa đến bao lâu

- cậu sẽ không chịu nổi nữa.

Cậu sẽ bắt đầu oán trách vì không ai hầu hạ, vì chẳng thể mua nổi một chiếc trâm năm nghìn lượng bạc, hoặc, vì không có đủ năng lực để chống lại những kẻ hãm hại mình.

Từ giản dị mà bước sang xa hoa thì dễ, mà từ xa hoa mà quay lại sống giản dị mới khó.

Câu này cha hắn thường nói, tuy không bao giờ giải thích cặn kẽ vì sao, nhưng hắn hiểu rõ. Bởi sinh phụ của hắn cũng chính là vì thế mà rời đi.

Chẳng lẽ hắn lại để Tống Thanh Hàn trở thành kẻ bạc tình thứ hai? Đợi đến khi đứa nhỏ chào đời, cậu phát hiện mình không thể chịu nổi cuộc sống như hiện tại, sẽ bỏ mặc cả đứa bé năn nỉ van xin, không chút do dự mà quay đầu chạy về vòng tay Lâm gia?

Hắn không cam lòng.

Hắn không muốn đứa nhỏ của mình lại đi vào con đường mà hắn đã từng phải đi.

Nếu thật sự phải đi đến kết cục ấy, hắn thà rằng đứa nhỏ chưa từng có một người cha sinh bên cạnh, còn hơn để nó từng được ấm êm trong vòng tay yêu thương, rồi lại bị kéo vào nỗi đau đớn khôn cùng khi mất đi người ấy.

Trong đầu Võ Đại Hổ lướt qua những hồi ức đã bị chôn vùi từ lâu, những tháng ngày hắn từng ở bên cha sinh, vừa ấm áp lại vừa tàn nhẫn.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, kìm nén nỗi chua xót đang dâng lên từ trong khoé mắt.

Từ ngày cha sinh rời đi, hắn đã thề sẽ không bao giờ rơi lệ vì người ấy nữa, sẽ không bao giờ vì một kẻ bạc tình mà đau lòng nữa.

Gió bắc hiu hắt, cuốn đi những chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành cây.

Võ Đại Hổ ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, trong lòng hiểu rõ có lẽ lần này, cậu ấy sẽ không đuổi theo mình nữa rồi.

Cũng đúng thôi. Đã quen với việc được người ta cưng chiều, sao còn có thể để tâm đến cảm xúc của người khác?

Hắn chầm chậm quay bước về phía sân viện, trong lòng âm thầm quyết định

- lần này nên có một kết cục rõ ràng rồi.

Tống Thanh Hàn bị tiếng động ngoài sân đánh thức, chống tay ngồi dậy với thân thể vẫn còn rã rời. Nhìn thấy Võ Đại Hổ đang bước vào, cậu dụi dụi mắt, chậm rãi nói:

"Ngươi về rồi à? Hết giận rồi sao?"

Một câu chưa kịp làm người ta nhẹ nhõm, đã bị câu trả lời tiếp theo của Võ Đại Hổ như lưỡi dao đâm vào tim.

"Chúng ta... hòa ly đi."

Một câu nói thốt ra nhẹ nhàng, lại như sét đánh ngang tai.

Động tác của Tống Thanh Hàn khựng lại, đáy mắt loé lên một tia tức giận. Cậu siết chặt hai tay bên người, từng chữ từng câu cất giọng rõ ràng:

"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, vừa rồi ngươi nói gì?"

Võ Đại Hổ dường như hoàn toàn không bị cảm xúc của cậu ảnh hưởng, ánh mắt bình lặng, giọng nói dứt khoát:

"Chúng ta hòa ly đi."

Tống Thanh Hàn giận đến bật cười, nhún vai, không thể tin nổi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!