Chương 43: Hiểu lầm khó hoá giải

Tiểu nhị gật gật đầu, đưa mắt nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng nói:

"Nghe nói Tống công tử đội cho Lâm công tử một cái nón xanh đó! Đứa bé trong bụng là của người khác!"

Vẻ mặt chưởng quầy càng thêm rối rắm, chỉ tay về phía quầy hàng rồi lại chỉ về hướng hai người vừa rời đi, nói:

"Vậy... vậy mà Lâm công tử còn mua cho Tống công tử cây trâm đắt thế kia? Đây là diễn tuồng gì vậy?"

Nghe thế, tiểu nhị gãi đầu, đầy nghi hoặc:

"Ta cũng chẳng hiểu nổi nữa, nhưng chuyện Tống công tử bị hưu là thật đó, hơn nữa nghe nói trước đó không lâu, Lâm công tử cũng đã hưu cả phu lang của mình rồi. Phải biết, phu lang ấy chính là con trai út của huyện lệnh. Vậy mà nói hưu là hưu đó."

Chưởng quầy tiếc nuối lắc đầu, tặc lưỡi than:

"Lâm công tử từ sau khi làm ăn phát đạt, tính tình càng ngày càng khó đoán. Nhưng nếu hắn thật sự trèo được cành cao, thì việc bỏ con trai út của huyện lệnh cũng chẳng khó hiểu nữa."

Tiểu nhị nghe vậy, trợn to hai mắt, đưa ngón cái lên khen:

"Chưởng quầy thật cao tay! Nghĩ được tới chuyện sâu xa thế kia!"

Chưởng quầy bị phản ứng tự nhiên ấy làm cho bật cười, khoát tay nói:

"Đi vào thôi, mấy chuyện yêu yêu hận hận này, nhìn nhiều rồi ngươi sẽ hiểu. Dù sao cái gọi là tình cảm ấy, có nuôi sống được ai đâu, vẫn là vàng bạc của cải mới là thực tế."

Họ không biết rằng, ngay bên kia bức tường, một nam nhân tuấn tú, sắc mặt cương nghị, đột ngột siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ vung tay đấm thẳng vào tường. Dù những mảnh đá vụn làm bàn tay rướm máu, hắn cũng chỉ khẽ cau mày, rồi xoay người rảo bước rời đi.

Sau khi trở về phủ họ Lâm, Tống Thanh Hàn định tháo cây trâm trên đầu xuống, lại nghe Lâm Đại Phú nói:

"Cứ để vậy đi. Vở kịch của chúng ta cũng nên hạ màn rồi. Ngươi đi thu dọn hành lý, ta sẽ đưa ngươi tới nhà Võ Đại Hổ, xem như tận hết trách nhiệm cuối cùng. Còn cây trâm này, sau khi chia tay, ngươi muốn xử lý thế nào cũng được – đập bỏ hay đem bán, tùy ngươi."

Nghe đến đây, tay Tống Thanh Hàn khẽ khựng lại, không còn lý do gì để đưa lên tháo trâm nữa. Cậu nhanh chóng quay về phòng, gói ghém hành lý, khoác bao đồ lên vai, cố nén nỗi xúc động mà bước tới trước mặt Lâm Đại Phú.

Cậu sắp được trở về rồi.

Lâm Đại Phú sắc mặt nhàn nhạt, làm như không thấy nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Tống Thanh Hàn.

Khi xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Lâm Đại Phú bỗng mở lời:

"Dù sao ngươi cũng đã ở lại chỗ ta mấy ngày, ta có chút lo lắng Đại Hổ sẽ cảm thấy khó chịu."

Tống Thanh Hàn không ngờ hắn vẫn còn quan tâm đến mình, khẽ cười, nói:

"Không đâu, cho dù có khó chịu, ngủ một đêm là hết. Huống chi, ta làm vậy chẳng phải để cứu hắn hay sao? Hắn hẳn sẽ hiểu cho ta thôi."

Lâm Đại Phú như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói:

"Chỉ sợ hắn không hiểu được. Dù gì, không phải nam nhân nào cũng rộng lượng như ta, có thể 'không chấp nhặt chuyện cũ'."

Nghe vậy, sắc mặt Tống Thanh Hàn hơi sa sầm. Cậu cúi đầu nhìn cái bụng ngày càng lớn của mình, gượng cười nói:

"Ta mang cái bụng to thế này, có thể cùng ngươi làm được chuyện gì chứ? Người có chút đầu óc thì cũng chẳng vì vậy mà ghen bóng ghen gió. Nếu thật sự hắn giận, thì ta cũng chẳng còn gì để nói. Chuyện này vốn dĩ là ta liên lụy hắn, hắn muốn đánh muốn giết cũng mặc hắn."

Lâm Đại Phú khẽ bật cười, lắc đầu:

"Ta chỉ đoán vậy thôi, thật ra ta cũng thấy Võ Đại Hổ không đến mức so đo như thế. Nhưng mà, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu ngươi thật sự bị đánh bị giết, cứ đến phủ họ Lâm tìm người, tuy ta đi rồi, nhưng sẽ dặn dò họ chăm sóc ngươi."

Tống Thanh Hàn nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp. Cậu cảm thấy từ sau khi hai người nói rõ mọi chuyện, Lâm Đại Phú cư xử cũng bình thường trở lại, nếu sau này có cơ hội, e rằng cũng có thể trở thành bạn bè miễn là đôi bên đều không còn vương vấn gì với nhau.

Bóng dáng ngôi làng dần hiện rõ trước mắt, tim Tống Thanh Hàn như nhảy lên tận cổ họng, cảm xúc rối bời này chắc hẳn chính là cái gọi là "gần quê lòng lại xốn xang".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!