*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Đại Phú như nhìn thấu tâm tư trong lòng cậu, bất chợt nói:
"Dù sao chuyện hợp tác này cũng là đôi bên cùng có lợi, ta hà tất phải làm chuyện thiệt người chẳng lợi mình?"
Hắn ngừng một chút, chậm rãi nói tiếp, giọng điệu như gió lặng nước trôi:
"Huống hồ..." Hắn bỗng ngừng lại một thoáng, mí mắt khẽ cụp xuống, chậm rãi nói: "Ngày mai ta rời khỏi nơi này rồi, còn đâu tâm trí mà đối nghịch với ngươi nữa?"
Trong đáy mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, cậu tò mò hỏi:
"Ngươi định đi đâu thế? Đi làm gì vậy? Có còn quay lại không?"
Lâm Đại Phú bật cười nhìn cậu, khẽ lắc đầu:
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Kỳ thực chỉ cần biết ta có quay lại hay không là đủ rồi, đúng không? Đáp án chắc sẽ khiến ngươi vui đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì ta sẽ không quay về nữa."
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân cũng không hẳn là vui vẻ. Dù trong lòng như trút được một tảng đá lớn, nhưng lại có một nỗi buồn lạ lẫm len vào tim.
Nam nhân này... có lẽ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, người hắn yêu sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi...
Sau bữa cơm trưa, Lâm Đại Phú đột nhiên cho lui toàn bộ hạ nhân, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Hàn, chậm rãi nói:
"Cho đến bây giờ, ngươi vẫn không chịu nói thật về bí mật của ngươi cho ta biết sao?"
Tim Tống Thanh Hàn đột nhiên khựng lại, theo bản năng né tránh ánh mắt hắn, khẽ lắc đầu:
"Ngươi đang nói gì vậy? Ta nào có bí mật gì."
Lâm Đại Phú nhướng mày, nói:
"Ai cũng có bí mật riêng cả. Như ta đây, bí mật của ta là đến tận sáu tuổi vẫn còn tè dầm. Còn ngươi thì sao?"
Sắc mặt Tống Thanh Hàn lúc này mới dịu đi đôi chút, cũng thuận theo mà đáp:
"Bí mật của ta là... bảy tuổi vẫn còn tè dầm đó!"
"Vậy à?" Lâm Đại Phú bỗng ngả người tựa vào ghế, ánh mắt không rời cậu, giọng nói chậm rãi nhưng không giấu nổi sự thất vọng:
"Ngươi chẳng phải nói mình bị mất trí nhớ sao? Vậy sao lại còn nhớ chuyện hồi bảy tuổi?"
Tống Thanh Hàn ngay lúc thốt ra câu đó đã biết mình lỡ lời, ấp úng nói:
"Ta... ta nói bừa thôi."
Ánh mắt Lâm Đại Phú chợt trở nên sắc bén, môi mím chặt thành một đường thẳng.
"Vậy à? Thế chuyện ngươi nói mình có thói quen phát điên sau khi uống rượu chắc chắn là Võ Đại Hổ kể cho ngươi nghe sao?"
Tống Thanh Hàn liếc nhìn Lâm Đại Phú một cái, nhưng không thể nào đoán được điều gì từ vẻ mặt không gợn sóng của hắn, đành khẽ đáp:
"Phải... phải rồi..."
Lâm Đại Phú đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh, không chút lưu tình nói:
"Đáng tiếc là ta đã hỏi qua Võ Đại Hổ rồi. Hắn nói chưa từng thấy ngươi say rượu, thì lấy đâu ra chuyện hắn kể với ngươi rằng ngươi uống rượu sẽ phát điên?"
"Không thể nào. Ngươi... từ lúc nào..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!