Chương 41: Mưu lược thương trường

Thấy Tống Thanh Hàn nhai mãi mới nuốt được miếng thịt xuống, trong mắt Lâm Đại Phú thoáng hiện một tia thất vọng, khẽ lắc đầu:

"Chắc là ta nấu chín quá rồi."

Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười dịu dàng:

"Thật không ngờ ngươi lần đầu xuống bếp mà đã nấu được ngon như vậy."

Dứt lời, cậu lại gắp một món khác, đưa vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức kỹ lưỡng.

Lâm Đại Phú kinh ngạc nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu không giống đang làm bộ làm tịch, do dự một thoáng, cũng gắp một đũa thức ăn mình nấu, đưa lên miệng nếm thử.

Chờ nếm hết một lượt, Lâm Đại Phú mới yên tâm đặt đũa xuống, chậm rãi nói:

"Dù không tính là ngon lành gì, nhưng ít ra cũng không đến mức khó nuốt."

Tống Thanh Hàn lại ăn khá vui vẻ, không biết nhớ ra điều gì mà khẽ bật cười:

"Vậy đã khá lắm rồi. Nhớ năm xưa ta lần đầu vào bếp, suýt chút nữa cho nổ tung cả nhà bếp luôn đấy."

Lâm Đại Phú lòng khẽ động, lặng lẽ nhìn cậu một cái. Thấy Tống Thanh Hàn dường như chẳng phát hiện ra mình vừa vô ý buột miệng, hắn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói gì.

Dù sao thì cũng chỉ còn hôm nay thôi. Nếu cậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Còn nếu không muốn, có ép hỏi cũng chẳng ích gì.

Sau bữa cơm, Lâm Đại Phú nói với cậu:

"Hôm nay ta đưa ngươi đến cửa tiệm dạo một vòng."

Tống Thanh Hàn gật đầu, tò mò hỏi:

"Đến tiệm làm gì?"

Lâm Đại Phú nhìn cậu, chậm rãi đáp:

"Ngươi chẳng phải nói chuyện ngươi muốn làm nhất bây giờ là kiếm tiền sao? Tuy rằng ta không tính là giàu có gì, nhưng về chuyện làm ăn buôn bán, có khi có thể chỉ điểm cho ngươi được một chút."

Tống Thanh Hàn tất nhiên chẳng mấy bận tâm tới câu "không tính là giàu có gì" kia của hắn, vừa nghe Lâm Đại Phú nói muốn chỉ điểm cho mình, liền vội vàng gật đầu lia lịa:

"Được, được! Vậy mau đi thôi!"

Phải biết rằng, ở hiện đại, có biết bao người sẵn sàng bỏ ra cả đống tiền chỉ để được các đại gia chỉ dạy một hai câu, mà cũng chưa chắc giành được cơ hội ấy. Hiện giờ Lâm Đại Phú lại chủ động muốn dạy mình, đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà.

Dù rằng sản nghiệp nhà họ Lâm chẳng phải vang danh khắp cả nước, nhưng ở vùng này thì đích thực là một tay phú thương có tiếng.

Cậu cũng không mong cầu gì cao xa, chỉ cần có thể khiến cuộc sống tốt đẹp đầy đủ hơn một chút là đã đủ mãn nguyện rồi.

Đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã lặng lẽ dừng lại.

Tống Thanh Hàn được Lâm Đại Phú đỡ xuống xe, vừa trông thấy những tấm vải muôn màu bay phấp phới trước mắt, liền kinh ngạc thốt lên:

"Thì ra ngươi làm nghề buôn vải."

Lâm Đại Phú mỉm cười:

"Đây chẳng qua chỉ là một trong số những cửa tiệm đứng tên ta mà thôi, thứ ta buôn bán thì khá đa dạng."

Tống Thanh Hàn nghẹn một hơi trong ngực, thầm nghĩ: Hay lắm, thì ra là một cái "tập đoàn", cái gì cũng làm.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào trong, quản sự trong tiệm vội vàng chạy ra, nhanh nhẹn báo cáo tình hình buôn bán gần đây với Lâm Đại Phú. Trong lúc nói chuyện, hắn không nhịn được mà liếc nhìn Tống Thanh Hàn mấy lần, vẻ mặt có chút lúng túng, như đang không biết nên gọi thế nào cho phải phép.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!