Tống Thanh Hàn chỉ vào vết loét trên đùi y, nhíu mày hỏi:
"Cái này là sao? Phong ban không thể gây ra tổn thương nghiêm trọng đến vậy."
Mặt người kia khẽ biến sắc, lộ vẻ đau đớn, siết chặt nắm tay, chậm rãi nói:
"Là ta tự cắt."
Tống Thanh Hàn tuy không hỏi nguyên do, nhưng chỉ nhìn sắc mặt y đã đoán được đôi phần, liền nhướng mày hỏi tiếp:
"Vì thấy chỗ phát ban chướng mắt?"
Thấy y cúi đầu không đáp, Tống Thanh Hàn mở cửa phòng, nói với Lâm Đại Phú:
"Phiền ngươi đem rượu mạnh và băng gạc vào đây giúp ta."
Lâm Đại Phú khựng lại một thoáng, rồi xoay người quay ra xe ngựa, tự mình khuân rượu và băng gạc vào trong phòng.
Người sinh nam kia co mình trốn trong góc, đợi đến khi thấy Tống Thanh Hàn tiễn Lâm Đại Phú ra ngoài rồi khép cửa lại, mới lên tiếng:
"Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho chúng ta?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, mở hộp gỗ, chọn lấy một con dao mổ, vừa dùng rượu khử trùng như thường lệ, vừa đáp:
"Không nói tới chứng phong ban, chỉ riêng mấy vết loét kia, nếu không xử lý cho tốt, e rằng ngươi sẽ mất luôn cái chân đó."
Nghe cậu nói nghiêm trọng như vậy, người nọ lộ vẻ khó tin, do dự một chút rồi nói:
"Phơi nắng thêm vài hôm là ổn thôi, chỉ là vết thương ngoài da, không đụng tới gân cốt, sao mà mất chân cho được?"
"Phơi nắng?"
Tống Thanh Hàn kinh ngạc lặp lại, kế đó bật cười:
"Ai nói với ngươi là phơi nắng có thể chữa bệnh? Có khi chẳng những không khỏi, mà còn khiến bệnh nặng hơn."
Dứt lời, nét mặt cậu khựng lại, như vừa thông suốt điều gì đó.
Phải rồi. Ánh nắng cũng là một trong những tác nhân gây phong ban.
Chỉ là vì mặt trời ngày nào cũng có, nên rất ít người nghĩ đến nó như một yếu tố dị ứng, thành ra thường bị bỏ sót trong việc tìm ra nguyên nhân phát bệnh.
Đang lúc cậu trầm ngâm suy nghĩ, người kia lại phản bác:
"Mặt trời là nguồn sống, sao lại khiến người ta sinh bệnh? Giờ chẳng ai cứu nổi chúng ta cả, chỉ có ánh nắng là còn cho chúng ta chút hy vọng."
Tống Thanh Hàn hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn thì thấy người nọ đã gần như mặc xong y phục, rõ ràng định ra ngoài tiếp tục phơi nắng.
Cậu lập tức quát khẽ một tiếng:
"Khoan đã!"
Tống Thanh Hàn dang tay chặn trước mặt y, ngăn không cho rời đi.
Người kia tuy ngừng lại động tác, nhưng sắc mặt vẫn lộ vẻ không phục, khoanh tay trước ngực nói:
"Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Tống Thanh Hàn chăm chú nhìn y một cái, phát hiện người này dáng dấp rất thanh tú, là một sinh nam có vẻ ngoài khá xinh đẹp. Nếu không mắc phải chứng phong ban này, e rằng đã sớm được gả đi, sống một cuộc đời hoàn toàn khác với hiện tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!