Chương 4: Ra tay cứu người

Tống Thanh Hàn đưa tay sờ mặt mình trong bóng tối, chẳng phải cũng chỉ là hai mắt, một mũi với một miệng thôi sao? Cái này thì có liên quan gì đến hai từ "mỹ nhân" chứ.

Hai người trò chuyện dăm câu vài lời, rồi Tống Thanh Hàn cũng bị cơn buồn ngủ thai kỳ vây lấy, vừa nghiêng đầu đã thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu không còn thấy Võ Đại Hổ đâu nữa, chỗ cỏ khô và chăn bông trên đất cũng đã được thu dọn sạch sẽ.

Tống Thanh Hàn nghĩ bụng: Võ Đại Hổ đúng thật là một bạn cùng phòng tuyệt vời, nhà thì tuy có cũ nát, nhưng nhờ hắn mà lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Ngay cả quần áo trên người hắn tuy cũng là đồ cũ, nhưng luôn được giặt sạch sẽ.

Cậu vào bếp, ăn mấy củ khoai mài vẫn còn hơi ấm, thì bất ngờ có tiếng gõ cổng ngoài sân.

"Đại Hổ ca? Đại Hổ ca có ở nhà không?" – là giọng một nam tử trẻ tuổi.

Tống Thanh Hàn do dự chốc lát, không lên tiếng.

Dù sao Võ Đại Hổ cũng không có nhà, cậu ra mở cửa thì cũng chẳng ích gì.

Có lẽ thấy bên trong không ai đáp lời, người bên ngoài hạ thấp giọng nói:

"Vậy ta để đồ ở đây nhé, chờ Đại Hổ ca về chắc sẽ thấy."

Đưa đồ tới? Tống Thanh Hàn duỗi tay ra, cổng sân "cót két" mở ra theo.

Ánh mắt giao nhau, cậu lập tức bắt gặp địch ý lộ rõ trong mắt đối phương.

"Ngươi chính là cái tên đó? Cái tên thụ sinh kia?" – người kia siết chặt giỏ tre trong tay, nhíu mày nói với vẻ không vui.

Tống Thanh Hàn bình thản đánh giá hắn một lượt, thầm nghĩ: đúng là một tiểu ca môi hồng răng trắng, dáng vẻ cũng không tệ.

Loại địch ý này, Tống Thanh Hàn vốn không xa lạ. Trước kia cậu thường xuyên bắt gặp ánh mắt kiểu này từ phía các cô gái.

Ai bảo cậu đoạt mất tình lang trong mộng của họ chứ?

Phán đoán xong tình hình, Tống Thanh Hàn khẽ mỉm cười, tự nhiên nói:

"Chắc vậy rồi, nhà ta cũng chỉ có mỗi ta là nam nhân sinh con."

Cậu cũng không rõ vì sao mình lại cố ý nói lời chọc giận tiểu ca kia, chỉ là trong lòng mơ hồ có chút bực bội khi phát hiện có người thầm mến khúc gỗ ấy.

Một kẻ chẳng hiểu phong tình, đã nghèo lại còn đen, ngoài cơ bắp ra thì chẳng có gì, vậy mà cũng có người tranh với cậu.

Quả nhiên, sau khi cậu nói xong, vành mắt tiểu ca kia liền đỏ lên, giậm chân uất ức, tức giận nói:

"Đồ lẳng lơ! Đều tại ngươi hại Đại Hổ ca!"

Tống Thanh Hàn nhướng mày, thong thả đáp:

"Thành thân thì sao lại nói là hại? Chẳng qua một một bên bằng lòng đánh, một bên cam chịu bị đánh, cũng chẳng trách được ai."

Thấy nét mặt cậu hoàn toàn không có chút hổ thẹn nào, vị tiểu ca kia c*n m** d***, như thể hạ quyết tâm mà nói:

"Nếu không phải vì ngươi, Đại Hổ ca đã sớm làm thị vệ, theo quý nhân hưởng phúc rồi. Còn bây giờ thì sao? Ruộng cũng mất, tiền cũng không có, đều bị nhà mẹ đẻ ngươi hút sạch rồi. Giờ chỉ còn biết liều mạng đi săn kiếm sống. Ngươi còn cả ngày sống chết đòi đoạn, ta thật sự thấy đau lòng thay cho Đại Hổ ca!"

"Tiểu Thanh, đủ rồi!"

Giọng Võ Đại Hổ vang lên từ phía sau, sắc mặt khó coi, cắt lời đối phương.

Nam tử được gọi là Tiểu Thanh toàn thân run lên, chẳng dám quay đầu, xoay người bỏ chạy.

Tống Thanh Hàn đứng yên tại chỗ, khi Võ Đại Hổ lướt qua bên người, hàng mi cậu khẽ run, đột ngột mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!