*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mổ xẻ? Khâu vết thương?"
Lâm Đại Phú khẽ lặp lại, thấy Tống Thanh Hàn đang hăng hái thuyết trình với vẻ mặt rạng rỡ, hắn cũng không truy hỏi thêm những từ ấy nghĩa là gì, chỉ hỏi tiếp:
"Chỉ như vậy thôi sao? Ngươi định ở mãi mấy nơi hẻo lánh đó à?"
Tống Thanh Hàn vội vàng lắc đầu, phủ nhận:
"Tất nhiên là không rồi. Tới những nơi đó chỉ để phổ cập kiến thức cơ bản thôi. Còn nói về chuyện sống ở đâu, ta vẫn thích ở gần thành trấn hơn. Một là yên tĩnh, hai là sinh hoạt tiện lợi, mọi mặt đều có thể chu toàn."
Lâm Đại Phú nghe ra cậu không nói dối, khẽ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, rồi bất chợt hỏi:
"Trong tình huống nào, ngươi sẽ lựa chọn lừa dối người khác? Là kiểu lừa dối từ đầu đến cuối, hoàn toàn che giấu thân phận?"
Tống Thanh Hàn đáp ngay:
"Ta không thích lừa người."
Lâm Đại Phú khựng lại một chút, giọng bỗng cứng lại:
"Nếu buộc phải lừa thì sao? Là vì lý do gì?"
Câu hỏi này hình như rất khó trả lời, Tống Thanh Hàn phải ngẫm nghĩ suốt nửa nén nhang mới lên tiếng:
"Nếu nói dối sẽ tốt hơn cho người đó hơn là nói thật, thì có lẽ ta sẽ chọn nói dối. Còn nữa, trong trường hợp không tổn hại đến ai, mà nói dối lại có lợi hơn cho bản thân, thì ta cũng sẽ nói dối."
Lâm Đại Phú nghe xong, im lặng hồi lâu, mãi đến khi Tống Thanh Hàn bắt đầu ngáp mới khẽ nói:
"Đi nghỉ đi."
Tống Thanh Hàn gật đầu, trong lòng âm thầm tự hào vì lại vượt qua thêm được nửa ngày nữa.
Chiến thắng đã gần kề
- chỉ còn hai ngày nữa là có thể về nhà rồi!
Sáng hôm sau, Lâm Đại Phú như thể cuối cùng cũng trở lại bình thường, lúc Tống Thanh Hàn còn chưa thức dậy đã ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn cậu.
May là Tống Thanh Hàn đã miễn dịch với gương mặt ấy từ lâu, vừa ngồi dậy vừa hỏi:
"Hôm nay định đi đâu vậy?"
Lâm Đại Phú cúi người giúp cậu xỏ giày, chậm rãi nói:
"Đi tới chỗ xa xôi mà tối qua ngươi bảo muốn đến."
Tống Thanh Hàn lập tức bị câu nói ấy dọa cho tỉnh hẳn, kinh ngạc thốt lên:
"Ngươi thật sự tưởng là ta nói thật sao?"
Lâm Đại Phú nhướng mày:
"Chẳng lẽ ngươi lừa ta?"
Thấy trong giọng nói hắn có chút giận, Tống Thanh Hàn vội vàng lắc đầu, giải thích:
"Tất nhiên không phải, chỉ là... ta không có dụng cụ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!