Võ Đại Hổ cau mày, không vui hỏi:
"Vì sao? Ngươi đã làm gì Tiểu Hàn rồi?"
Ánh mắt Lâm Đại Phú lóe lên một tia giễu cợt, môi khẽ cong lên cười như không cười:
"Vương Hoài Linh vẫn còn là mối họa, ngươi nghĩ Thanh Hàn sẽ chọn người chẳng có chút năng lực tự bảo vệ bản thân hay là chọn người đủ sức đương đầu với nhà họ Vương?"
Một lời này khiến lồng ngực Võ Đại Hổ nghẹn lại, giọng nói mang theo lạnh lẽo:
"Ngươi đang uy h**p y?"
Tuy là nói thế, nhưng hắn không thể không thừa nhận, lời Lâm Đại Phú nói có vài phần đạo lý.
Nếu không có Lâm Đại Phú, e là hắn còn chưa được ra khỏi đại lao...
Lâm Đại Phú dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nhướng mày nói:
"Ngươi thấy Thanh Hàn là kiểu người sẽ chịu để bị uy h**p sao? Huống hồ ngươi cũng có thể nghĩ theo hướng tích cực một chút, y chẳng qua là không muốn tiếp tục liên lụy ngươi nữa thôi. Lần này ngươi gánh tội thay, ta có thể cứu ngươi, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tốt bụng như thế mãi à?"
Võ Đại Hổ mím chặt môi, dường như chẳng thể phản bác lại lời Lâm Đại Phú.
"Ta muốn đích thân nói chuyện với y."
"Nếu không muốn khiến y khó xử thì đừng đi!"
- Lâm Đại Phú bất ngờ lớn tiếng quát.
Bước chân của Võ Đại Hổ khựng lại, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Phải rồi, hắn đi qua để làm gì chứ, có ích gì đâu? Hình như ngoài việc khiến Tống Thanh Hàn khó xử ra thì chẳng còn gì khác. Nếu Thanh Hàn muốn quay về cùng hắn, tất nhiên sẽ đi theo hắn, còn nếu không muốn... thì sự truy hỏi của hắn chẳng phải càng thêm thảm hại và đáng cười sao?
Võ Đại Hổ lặng lẽ nhìn Tống Thanh Hàn một cái thật sâu, rồi chậm rãi nói:
"Ta về đây."
Lâm Đại Phú bỗng nhiên hỏi:
"Ngươi từng thấy dáng vẻ say rượu của Thanh Hàn chưa?"
Võ Đại Hổ cau mày, không hiểu vì sao y hỏi vậy, liền hỏi lại:
"Tiểu Hàn đã từng uống say trước mặt ngươi à?"
Tuy hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Đại Phú, nhưng đối phương hiển nhiên đã có được đáp án mà mình muốn.
"Ừ, đúng thế. Cho nên mới muốn khoe với ngươi một chút... Người ta chỉ bằng lòng uống say trước mặt người thân cận nhất thôi."
Tim Võ Đại Hổ khẽ siết lại, nắm chặt tay, chẳng buồn nói lời từ biệt, quay đầu rời đi.
Tống Thanh Hàn không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng có thể nhận ra sắc mặt Võ Đại Hổ từ lúc ra khỏi ngục vẫn chẳng mấy dễ coi. Cậu cho rằng hắn đã chịu không ít khổ sở trong lao ngục, trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy.
Cậu vốn nghĩ, chí ít Võ Đại Hổ cũng sẽ bước tới chào hỏi một câu, báo mình bình an. Nào ngờ, thứ cậu nhận được lại chỉ là một bóng lưng dứt khoát rời đi.
Lâm Đại Phú sắc mặt thản nhiên quay lại xe ngựa, nhìn Tống Thanh Hàn đang nóng ruột đứng đợi, khẽ hỏi:
"Có điều gì muốn hỏi sao?"
Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, đem hết thắc mắc trong lòng tuôn ra thành một tràng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!