*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy rõ vết son phấn trên mặt Tống Thanh Hàn, Lâm Đại Phú dở khóc dở cười nói:
"Đến cả cách trang điểm ngươi cũng quên rồi sao? Trước kia rõ ràng thích làm đẹp như thế mà."
Tống Thanh Hàn thực sự không còn sức mà cười, sợ nếu không rửa sạch ngay thì mặt sẽ hỏng mất, vội túm lấy vạt áo của Lâm Đại Phú, cuống quýt nói:
"Mau đi lấy nước giúp ta đi, ta không dám ra ngoài, sợ dọa người ta ngất xỉu rồi bị đánh chết mất..."
Lâm Đại Phú nhìn tay cậu, vậy mà lại có chút không nỡ rời đi.
Cảm giác được dựa dẫm thế này... thật sự đã rất lâu rồi hắn không được nếm trải.
Thế nhưng thấy gương mặt Tống Thanh Hàn lộ rõ vẻ như sắp khóc đến nơi, Lâm Đại Phú cuối cùng dứt khoát bỏ tay cậu ra, xoay người đi lấy nước.
Tới khi nước ấm vỗ lên mặt, Tống Thanh Hàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu soi gương đồng ngắm nghía một lúc, thấy trên mặt không còn dấu vết son phấn nào, bèn hài lòng nói:
"May mà mấy thứ này không chống nước, không thì tiêu đời rồi."
Lâm Đại Phú nhìn cậu, đột nhiên nói:
"Thật sự không biết trang điểm thì thôi, chỉ cần chải tóc cho gọn là được."
Hắn mà không nói gì, có khi Tống Thanh Hàn thật sự bỏ cuộc luôn. Nhưng hắn vừa mở miệng như vậy, tâm lý phản kháng trong Tống Thanh Hàn liền trỗi dậy, cậu xắn tay áo lên, khí thế bừng bừng:
"Ai nói ta không biết chứ? Chỉ là chưa quen tay thôi. Một lát nữa nhất định khiến ngươi ngạc nhiên cho coi!"
Lâm Đại Phú giúp cậu khép cửa, vừa lắc đầu vừa bật cười:
"Được rồi, vậy ngươi tiếp tục đi."
Vì kiêng kỵ tập tục "trước khi thành thân không được gặp mặt", nên trưa hôm đó, hai người không cùng nhau dùng bữa.
Lâm Đại Phú ăn bữa trưa một cách vô vị, hệt như nhai sáp nến. Hắn phát hiện, mới chỉ ở cạnh Tống Thanh Hàn chưa đến hai ngày thôi mà mình đã không quen với cảm giác không có cậu bên cạnh nữa rồi, dù cho hiện tại, người kia "thân còn ở trướng Tào, mà lòng đã gửi về Hán."*
*" (shēn zài Cáo yíng, xīn zài Hàn): Thân xác ở nơi này, nhưng tâm hồn đã gửi trọn nơi khác.
Câu này bắt nguồn từ điển cố thời Tam Quốc, kể về Quan Vũ tạm quy phục Tào Tháo sau khi thất lạc huynh trưởng, tuy ở dưới trướng Tào nhưng trong lòng vẫn một mực hướng về Lưu Bị.
Đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Đại Phú rốt cuộc không cần tiếp tục đè nén cảm xúc nữa, hắn bước nhanh đến trước cửa phòng Tống Thanh Hàn, gõ nhẹ hai tiếng.
Tống Thanh Hàn khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, đầu phủ khăn voan, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Lâm Đại Phú đặt một đầu dải lụa đỏ vào tay cậu, dẫn cậu từ từ tiến vào nơi hành lễ.
Dù yến tiệc được bày biện trang trọng khắp nơi nhưng lại vắng bóng người tham dự, song khóe môi Lâm Đại Phú vẫn không giấu nổi nụ cười.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Lâm Đại Phú tự mình làm chủ lễ, vừa hô vừa kéo tay Tống Thanh Hàn khom người theo ba hướng khác nhau.
"Lễ nghi hoàn tất! Đưa vào động phòng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!