Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, giải thích:
"Ở trong phòng mãi cũng chán, ta ra ngoài hóng gió một chút, tiện thể chờ ngươi về."
Nghe cậu nói vậy, đáy mắt Lâm Đại Phú chợt sáng lên, khóe môi cũng giãn ra đôi chút, hỏi dồn:
"Ngươi... nhớ lại rồi sao?"
Thấy hắn kích động như muốn nhào tới, Tống Thanh Hàn vội vàng phủ nhận:
"Không, không có... Ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Lâm Đại Phú nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cậu, giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, lập tức bình tĩnh lại.
Tống Thanh Hàn thấy hắn mặt mày khó coi bước vào trong, biết mình vừa rồi có lẽ đã làm hắn tổn thương, trong lòng hơi hoảng, sợ hắn vì giận mà không chịu cứu Võ Đại Hổ, bèn vội vàng đuổi theo, dè dặt quan sát sắc mặt hắn.
Đến khi hai người ngồi xuống bàn ăn, Lâm Đại Phú vẫn không nói một lời, ngay cả thói quen gắp thức ăn cho cậu cũng không còn.
Tống Thanh Hàn thấy thế bèn chủ động ra tay, lựa mấy món hắn thích, từng đũa từng đũa gắp vào bát hắn.
Lâm Đại Phú đang ăn thì bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, chậm rãi hỏi:
"Sao ngươi biết ta thích mấy món này?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Mấy bữa nay ta để ý thấy khẩu vị của ngươi thiên về mặn, lại thích ăn thịt. Những món này đều vừa khéo phù hợp với hai điểm đó thôi."
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Đại Phú thoáng thay đổi, ánh mắt không rõ là suy tư hay xao động, như đang cân nhắc điều gì.
Hắn lặng im một lúc, rồi bỗng buông một câu khiến Tống Thanh Hàn giật mình:
"Ta nghĩ... ngươi rất có thể sắp nhớ lại rồi."
Câu nói đột ngột như tiếng sấm giữa trời quang, khiến tay cầm đũa của Tống Thanh Hàn khẽ run, gắp hụt, chỉ còn đầu đũa chạm vào không khí.
Thấy hắn chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt, Tống Thanh Hàn lúng túng cười mấy tiếng, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Gật đầu là gieo cho Lâm Đại Phú hy vọng, lỡ sau này không nhớ ra gì, hắn chẳng phải càng thất vọng hơn? Nhưng nếu phủ nhận... lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thế nên, cậu dứt khoát cúi đầu, vùi mặt vào bát, xúc cơm ăn từng miếng lớn, giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi của Lâm Đại Phú.
May mà Lâm Đại Phú cũng không ép cậu phải đáp lời, chỉ lặng lẽ đưa tay gắp thức ăn cho Tống Thanh Hàn.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Đại Phú không dẫn cậu đi dạo như thường lệ, mà đưa thẳng cậu vào thư phòng.
Tống Thanh Hàn đưa mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi cảm thán:
"Từ sau khi tới đây, đây là lần đầu ta thấy nhiều sách như vậy đấy!"
Cậu khựng lại, chợt nhận ra mình lỡ lời, bèn vội vàng đổi chủ đề: "Ngươi đang định làm gì vậy?"
Thế nhưng Lâm Đại Phú đã nhạy bén bắt được câu nói kia, nhíu mày hỏi: "Tới đây là tới đâu?"
Tống Thanh Hàn hấp tấp giải thích:
"Chính là... tới Lâm phủ này chứ đâu. Từ lúc vào phủ các ngươi đến nay, đây là lần đầu thấy nhiều sách như thế, ha ha..."
Lời giải thích tuy không sai, nhưng Lâm Đại Phú lại cảm thấy trong câu ấy ẩn chứa điều gì đó không đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!