Chương 35: Sau khi say rượu

Lâm Đại Phú khẽ cười, tâm trạng rõ ràng không tệ, nói:

"Tối nay không tính, ngươi muốn làm gì thì cứ làm. Nhưng từ ngày mai trở đi, phải nghe theo sắp đặt của ta."

Nghe vậy, Tống Thanh Hàn không nói một lời, quay phắt người rời đi, thậm chí không buồn chào lấy một tiếng.

Dù sao thì cũng là hắn nói cậu muốn làm gì thì làm. Nếu không phải vì còn bận tâm đến việc Võ Đại Hổ chưa được thả ra, có lẽ cậu đã dội thẳng một chậu nước lạnh vào người Lâm Đại Phú rồi.

Hành vi thả câu này, cũng chỉ có hạng tiểu nhân như hắn ta mới làm ra được.

Tống Thanh Hàn giận dữ trở về phòng, nghĩ đến ngày mai phải "ra trận" đầy gian nan, liền sớm leo lên giường nghỉ ngơi, mong có đủ tinh thần đối phó.

Sáng hôm sau, khi Tống Thanh Hàn vừa mở mắt đã đối diện ngay với ánh nhìn thâm trầm của Lâm Đại Phú, giật mình hét lên một tiếng, tức tối nói:

"Ngươi ở đây từ bao giờ vậy? Bị bệnh à? Người ta đang ngủ thì có gì hay mà nhìn?"

Sắc mặt Lâm Đại Phú hơi trầm xuống, bỗng lạnh giọng:

"Sai rồi, phản ứng không đúng."

Tống Thanh Hàn đang định mắng thêm mấy câu, chợt nhớ đến thỏa thuận tối qua, đành cố nén bực hỏi:

"Vậy phản ứng thế nào mới đúng?"

Lâm Đại Phú nhúc nhích ngón tay, ra hiệu cậu nhắm mắt lại.

Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ, đành nhắm mắt theo, nhưng vẫn hé một khe nhỏ quan sát phản ứng của hắn.

"Bây giờ mở mắt."

"Rồi vui vẻ nói: 'Vừa mở mắt ra đã thấy ngươi, thật sự quá hạnh phúc rồi!' "

"Sau đó nắm lấy tay ta, chậm rãi ngồi dậy."

Giọng hắn đều đều, như đang ra lệnh.

Tống Thanh Hàn tuy đã mở mắt, nhưng nghe đến những lời sau thì ghê tởm đến mức không thể tiếp tục.

Lâm Đại Phú nhướng mày:

"Không muốn cứu Võ Đại Hổ nữa à?"

Một câu nói liền đâm trúng điểm yếu của Tống Thanh Hàn. Cậu siết chặt tay, gượng gạo nặn ra nụ cười:

"Vừa mở mắt ra đã thấy ngươi, thật sự... quá hạnh phúc..."

Nói xong liền buông lỏng người, nắm lấy tay hắn mà ngồi dậy.

Khi đang định xỏ giày, Lâm Đại Phú bỗng ngăn lại, cúi xuống nhặt lấy giày, đưa về phía chân cậu.

Tống Thanh Hàn theo bản năng rụt chân lại, thấy Lâm Đại Phú dường như lại định mở miệng, cậu vội vàng đưa chân qua, xoay đầu sang chỗ khác, coi như mắt không thấy, lòng không phiền.

Cuối cùng cũng rời khỏi giường, vừa định thở phào thì lại nghe thấy Lâm Đại Phú nói:

"Nắm tay ta."

Tống Thanh Hàn nhịn cơn tức muốn đấm người, miễn cưỡng đưa tay ra, xem như bị chó cắn một phát vậy.

May mà trong bữa sáng, Lâm Đại Phú không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho cậu, đến khi thấy cậu ăn sạch mới thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!