Thấy cảm xúc cậu rối loạn, La đại phu không đành lòng, dịu giọng an ủi:
"Ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Nếu ông ta dám đến tận cửa đòi người, lão phu dù phải liều cái mạng già này, cũng quyết bảo vệ ngươi tới cùng."
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, giọng mơ hồ:
"Không... ta không thể liên lụy đến đại phu được. Ngài đã giúp ta quá nhiều rồi, ta... sẽ tự nghĩ cách."
Bộ dạng cậu lúc này thật khiến người ta lo lắng. La đại phu đưa tay chặn lại, khuyên nhủ:
"Giờ ngươi mà đi ra ngoài, lỡ bị bắt thì sao? Nhỡ đâu động thai, hiện giờ vẫn chưa đủ tháng, nếu xảy ra chuyện... thì là hoạ lớn đấy."
Tống Thanh Hàn đặt tay lên bụng, thần sắc chợt bình tĩnh lại. Cậu ngẩng đầu nhìn La đại phu, giọng vững vàng:
"Đại phu cứ yên tâm, ta sẽ không đem thân thể mình và sinh mạng đứa trẻ ra đánh cược. Đây là con của Đại Hổ, cho dù có chết... ta cũng sẽ liều mạng bảo vệ nó. Chỉ là giờ ta chợt nghĩ ra một cách, muốn ra ngoài xem có thể thực hiện được hay không."
La đại phu nhìn cậu đầy nghi hoặc, cẩn trọng hỏi:
"Thật sự không lấy thân mạo hiểm?"
Tống Thanh Hàn gật đầu mạnh mẽ, kiên định đáp:
"Tuyệt đối sẽ không lấy thân mạo hiểm!"
Biết mình không giữ được cậu, La đại phu đành lặng lẽ tránh sang một bên, dặn dò:
"Vậy ngươi cẩn thận. Nếu không được thì lập tức quay về. Hồi Xuân Đường này vĩnh viễn mở cửa chào đón ngươi."
Nghe vậy, lòng Tống Thanh Hàn ấm lên, gắng gượng nở một nụ cười, hướng về phía La đại phu khom người hành lễ:
"Đa tạ đại phu. Chờ mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ cùng Đại Hổ tới cảm tạ người thật tử tế."
La đại phu xua tay, giọng không mấy để tâm:
"Cảm ơn cái gì chứ? Lão phu có giúp được gì đâu. À, chuyện quả la hán ấy... tạm gác lại cũng được, khi nào các ngươi rảnh hãy mang tới, ta sẽ dặn rõ với chưởng quầy."
Tống Thanh Hàn gật đầu, nét mặt nghiêm nghị, xoay người rời đi.
Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này khởi nguồn từ Lâm Đại Phú, vậy thì cũng nên để chính hắn kết thúc.
Cậu đứng trước cổng lớn của Lâm phủ, chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được người mình muốn gặp.
Lâm Đại Phú bước xuống kiệu, thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, vội vàng sải bước lại gần, hỏi:
"Thanh Hàn? Sao ngươi lại đến đây?"
Tống Thanh Hàn vừa định mở miệng, ai ngờ trước mắt tối sầm, mí mắt đảo một cái rồi ngất lịm.
Lâm Đại Phú phản ứng nhanh, vội vàng đỡ lấy thân thể cậu, quay đầu quát lớn:
"Mau đi mời đại phu!"
Dứt lời, hắn bế bổng Tống Thanh Hàn lên, sải bước đi về phía phòng cho khách.
Đợi đến khi hắn cẩn thận đặt cậu xuống giường, đại phu trong phủ cũng đã tới.
Đại phu bắt mạch một lúc, vốn còn định hỏi thêm vài câu, nhưng vừa liếc mắt thấy Lâm Đại Phú đang cau chặt mày như sắp nổi giận, đành vội nuốt lời, đổi giọng nói:
"Ừm... Y là... do lao lực quá độ, lại nghĩ ngợi nhiều, dẫn tới bất tỉnh tạm thời. Nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!