Võ Đại Hổ thấy Tống Thanh Hàn mở miệng như muốn nói gì đó, đột nhiên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, cười nói:
"Đừng lo lắng cho ta, đây là lựa chọn của ta. So với việc trơ mắt nhìn ngươi bị bắt mà không thể làm gì, ta thà gánh thay phần đó. Huống hồ sự tình còn chưa đến mức tồi tệ nhất, có lẽ bọn họ chỉ giam ta vài ngày rồi thả ra thì sao?"
Các nha dịch tiến lên, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện nữa, túm lấy hai tay Võ Đại Hổ, áp giải hắn đi ra ngoài.
Tống Thanh Hàn ôm bụng, nức nở không thành tiếng, đột ngột quay đầu lại, nhìn thật sâu vào quan huyện và tên sinh nam đeo khăn tang một cái, rồi quay người rời đi.
Quan huyện và sinh nam đeo khăn tang đều vô thức né tránh ánh mắt của cậu, giả vờ không thấy sự oán hận ngập tràn trong ánh mắt kia.
Đợi Tống Thanh Hàn rời đi, quan huyện thở dài một tiếng, đứng dậy đi vào hậu sảnh.
Vương Hoài Linh đang ngồi trên ghế chậm rãi thưởng thức chén trà mới châm, hương thơm thanh dịu lan toả khắp phòng, thấy quan huyện đi vào, tiếc nuối nói:
"Vậy mà vừa rồi không tóm gọn được bọn chúng, đành phải nghĩ cách khác thôi."
Quan huyện sắc mặt tái mét ngồi xuống vị trí chủ tọa, vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:
"Không thể làm bậy nữa! Hắn chỉ là một sinh nam mất phu quân, còn đang mang thai, có thể trụ được đến khi sinh hay không còn khó nói, hà tất phải hạ ra tay tàn độc."
Tay Vương Hoài Linh run lên, chén trà va vào mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, lộ rõ sự oán hận trong lòng y.
"Làm bậy? Nếu không phải vì hắn, con trai của người làm sao đến nỗi bị Lâm gia đuổi ra khỏi cửa, trở thành kẻ bị người đời chê cười. Người không thấy mất mặt, nhưng ta thấy mất mặt. Mối thù này không báo, cả đời ta sống không yên ổn, đến chết cũng không nhắm mắt!"
Nhìn tiểu nhi tử mình yêu thương nhất vẻ mặt oán độc, khóc lóc kể lể, quan huyện nắm chặt nắm đấm, chậm rãi nói:
"Chỉ vì báo thù mà ngươi không màng đến cả cha ruột sao? Nếu bị người ta vạch trần vụ án này, ngươi có biết kết cục của ta sẽ ra sao không?"
Vương Hoài Linh im lặng một lúc, lại cầm chén trà lên, khẳng định nói:
"Sẽ không bị vạch trần đâu. Hắn chỉ là một kẻ cha ruột không thương, cha sinh không yêu, là một người bình thường mà thôi, không có chỗ dựa vững chắc nào cho hắn cả. Nếu không hôm nay cũng sẽ không để phu quân của mình gánh tội thay."
Nhớ đến Võ Đại Hổ, khóe miệng Vương Hoài Linh cong lên một nụ cười châm biếm, nhấp một ngụm trà, thở dài nói:
"Gặp được một người ngốc nghếch như vậy cũng không dễ dàng gì, lần sau có lẽ sẽ không còn ai làm bia đỡ đạn cho hắn nữa đâu."
Quan huyện thấy Vương Hoài Linh không có ý định dừng tay, lắc đầu, phất tay áo bỏ đi.
Mà lúc này Tống Thanh Hàn, giống như một cánh hoa trôi dạt trong gió, mờ mịt đi trên đường lớn, không biết nên đi về đâu.
Đi mãi, cậu dừng chân, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu quen thuộc, hốc mắt đỏ hoe, cất bước đi vào.
Tiểu nhị nhận ra cậu, đang định chào hỏi, khi nhìn thấy trạng thái của cậu thì giật mình, cẩn thận hỏi:
"Khách quan, ngài... ngài làm sao vậy?"
Tống Thanh Hàn nhìn xung quanh, giọng nói lộ ra vài phần sốt ruột.
"La đại phu có ở đây không? Ta có chuyện liên quan đến mạng người muốn tìm ngài ấy."
Tiểu nhị nhìn bụng cậu, cho rằng thân thể cậu không được khỏe, vội vàng mời cậu vào bên trong, nói:
"La đại phu đang khám bệnh ở bên trong, mời ngài đi lối này."
Tống Thanh Hàn nhanh chân đi vào bên trong, khi nhìn thấy La đại phu, chân cậu mềm nhũn, khó khăn quỳ xuống.
La đại phu kinh hãi đứng bật dậy, bước tới nắm lấy tay cậu, lo lắng hỏi:
"Làm sao vậy? Có phải bụng đau dữ dội, không chịu nổi rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!