Chương 327: Ngoại truyện hiện đại

Tiếng còi xe cứu thương dồn dập vang vọng bên tai, xung quanh không ngừng truyền đến những từ "cấp cứu", "trọng thương", "phòng cấp cứu".

Tống Thanh Hàn chậm rãi mở mắt, thấy bên giường vây một nhóm người xa lạ với ánh mắt nóng bỏng, cậu không nhịn được mở miệng hỏi:

"Các người... là ai vậy?"

Mấy người kia im lặng một lúc, liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thanh kêu lên:

"Mất trí nhớ rồi!"

Cơn đau trong đầu từng đợt từng đợt cuộn trào, Tống Thanh Hàn há miệng, như còn muốn nói gì đó, nhưng đầu vừa nghiêng sang một bên, cậu đã lại rơi vào hôn mê lần nữa.

Đến lần thứ hai tỉnh lại, cậu ngây ngốc nhìn trần nhà và chai dịch treo phía trên hồi lâu, cuối cùng cũng nhận rõ tình huống mình đang gặp phải.

Cậu... lại xuyên không rồi sao?!!!

Không, nói đúng hơn là tất cả chuyện trước kia vốn chỉ là một giấc mơ?

Thực ra cậu chưa từng xuyên đến cái thế giới quái lạ kia

- nơi đàn ông cũng có thể sinh con. Võ Đại Hổ cũng chỉ là một người xuất hiện trong giấc mơ của cậu mà thôi, chỉ là giấc mơ ấy lại lồng thêm một tầng mộng trong mộng?

Càng nghĩ, da đầu cậu càng tê dại. Có một thoáng, cậu nghi ngờ mình có phải đã bị đa nhân cách hay không.

Giấc mơ nào lại chân thật đến vậy chứ? Chân thật đến mức khiến cậu không nhận ra cả người thật bên cạnh? Chân thật đến mức... ngay cả cảm giác đau đớn khi sinh con cũng rõ ràng như vừa mới xảy ra.

Cậu khẽ đưa tay áp lên bụng mình. Nơi đó giờ đây trơn láng, chẳng hề có vết khâu nào cả.

Đúng là... một giấc hoàng lương* mà.

*Hoàng lương nhất mộng: một giấc mộng đẹp nhưng hư ảo.

Những người kia thấy thái độ của cậu lạnh nhạt thì cũng không còn thường xuyên tới thăm nữa. Dù sao cũng chẳng ai muốn mặt nóng dán mông lạnh, hơn nữa ai cũng bận rộn đủ thứ chuyện, cứ thế bận rồi bận, dần dần... họ cũng quên mất người từng vừa là thầy vừa là bạn với họ.

Tống Thanh Hàn một mình hoàn tất thủ tục xuất viện, rồi đến phòng viện trưởng nộp đơn từ chức đã chuẩn bị từ sớm. Bất chấp sự giữ lại đầy thành ý của viện trưởng, cậu vẫn dứt khoát rời khỏi bệnh viện

- nơi mang đến cho mình đầy cảm xúc phức tạp ấy.

May là địa chỉ nhà vẫn còn nhớ. Cho dù ý thức có mơ hồ, nhưng trí nhớ cơ thể đã được luyện thành thói quen bao năm, chỉ cần nhắm mắt lại cũng biết phải đi đường nào để về.

Khi bước ra con đường lớn đầy xe cộ qua lại, đã lâu rồi không thấy cảnh tượng hiện đại ồn ào như vậy, Tống Thanh Hàn theo bản năng dừng lại rồi khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ đứng bên cạnh một người cũng đang đợi sang đường.

Thấy người kia cứ ngẩng đầu nhìn gì đó, miệng còn lẩm bẩm mấy câu như "tội nghiệp quá" với "còn trẻ như vậy mà...", cậu liền nhìn theo ánh mắt của ông ta, vừa vặn thấy một gương mặt khổng lồ hiện lên trên màn hình LED.

Nói là gương mặt khổng lồ cũng không ngoa, vì đó là một cảnh quay cận mặt đã được phóng đại đến mức không thể phóng to hơn nữa, như thể hận không thể soi ra từng lỗ chân lông trên mặt người ta vậy.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, nhóm người bên cạnh cậu đổi hết lượt này đến lượt khác. Cũng có người tốt bụng nhắc cậu có thể sang đường rồi nhưng thấy cậu vẫn cứ đứng bất động như tượng, họ tưởng cậu có vấn đề thần kinh, chỉ biết tiếc nuối lắc đầu rồi bỏ đi.

Hai tay Tống Thanh Hàn không biết từ khi nào đã siết chặt thành nắm đấm, buông thõng hai bên người. Cậu đang cố giữ bình tĩnh, không để mình vì kích động mất kiểm soát mà làm ra hành động khiến người ta thấy khó hiểu hay sợ hãi.

Một câu nói rất khẽ nhưng đầy chắc chắn bật ra từ môi cậu:

"Đại Hổ..."

Cậu đột ngột bước về phía trước, rồi chạy thẳng về hướng nhà mình.

Không biết đèn xanh đã chuyển sang đỏ từ khi nào, hành động lao qua đường của cậu bị mọi người hiểu thành tự tìm chết, khiến mấy chiếc xe phải phanh gấp liên tiếp. Vài tài xế thò đầu ra cửa sổ, chửi cậu một trận te tua.

Nhưng Tống Thanh Hàn không nghe thấy gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!