Võ Đại Hổ đối với chuyện con vừa sinh ra là nam hay sinh nam cũng chẳng có cảm tưởng gì đặc biệt, chỉ là khi nghe báo tin phụ tử đều bình an, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng cởi bỏ chiến bào, rửa sạch máu tanh và sát khí trên người, rồi mới dám cẩn thận từng bước đi vào phòng sinh của Tống Thanh Hàn.
Nguyên Văn Hiên đang bế Tiểu Thạch Đầu, còn Hoa Liên ôm đứa bé sơ sinh mới chào đời, hai bên nhìn nhau, cảnh tượng thoạt trông có chút buồn cười.
Không biết Tiểu Thạch Đầu có hiểu được rằng tiểu tử bé xíu kia là đệ đệ của mình hay không, chỉ thấy nhóc hưng phấn vô cùng, như thể say rượu, chân tay múa may loạn xạ, miệng còn líu ríu phát ra những âm thanh chẳng ai nghe hiểu nổi.
Mà đứa bé kia chắc là khóc mệt rồi, lúc này nhắm nghiền mắt, ngủ say yên lành, tựa như dẫu trời có sập xuống cũng chẳng dính dáng gì tới mình.
Võ Đại Hổ bước nhanh tới ngồi xuống mép giường Tống Thanh Hàn, lấy khăn sạch giúp cậu lau mồ hôi, dịu giọng nói:
"Ngươi vất vả rồi, Man Di đã bị đánh bại hoàn toàn, những cuộc chinh phạt Thanh Mộc sau này cũng chẳng còn liên quan gì tới chúng ta nữa. Ta đã chính thức dâng tấu từ quan rồi."
Chỉ mới nửa năm đã hạ xong cả một quốc gia, không thể không nói là quá nhanh. Những ngày qua dù không được gặp Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn vẫn luôn nhận được tin tức truyền về từ chiến trường, cho nên cũng không quá lo lắng. Giờ phút này trông thấy hắn bình an trở về, cậu càng thêm thả lỏng, như trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Cậu đưa tay ra, nắm chặt tay Võ Đại Hổ, khẽ nói:
"Ta muốn đi về phía đông, đã lâu rồi không được ăn hải sản, ta thèm lắm á."
Võ Đại Hổ cưng chiều xoa nhẹ mái tóc cậu, gật đầu đáp:
"Được, vậy chúng ta sẽ đi về phía đông nhé. Chờ ngươi hết tháng, có thể đi lại rồi thì lập tức khởi hành."
Vừa nghĩ đến cảnh sắp được trông thấy biển xanh bao la đã lâu không gặp, trong lòng Tống Thanh Hàn liền dâng lên một trận xôn xao, chỉ hận không thể lập tức lao xuống biển bơi mấy vòng cho thoả thích.
Có lẽ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cậu, Võ Đại Hổ ngó qua nhóc con đang được Hoa Liên bế trong ngực, trầm ngâm chốc lát, rồi chậm rãi nói:
"Tên của nó sẽ là Võ Niệm Hàn, còn nhũ danh thì... không bằng gọi là Nhóc Hải Sản* đi?"
* (Xiǎo Hǎixiān) nghĩa là hải sản nhỏ. Hán Việt là "Tiểu Hải Tiên", mình để Nhóc Hải Sản cho thuận tai.
Tống Thanh Hàn "phụt" một tiếng bật cười, ngay cả Hoa Liên vô tình nghe thấy cũng không kìm được cúi đầu, cố nín cười đến run vai.
Tiểu Thạch Đầu
- cái tên này ít ra còn có thể coi như ẩn dụ cho sự kiên cường bền bỉ. Thế nhưng Nhóc Hải Sản... chẳng lẽ là ngụ ý rằng thằng bé trông rất ngon miệng hay sao?
Võ Đại Hổ thì dường như hoàn toàn không nhận ra sự thất thố của bọn họ, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, liên tục gật gù:
"Cứ gọi Nhóc Hải Sản đi, vừa dễ nhớ lại vừa dễ nghe."
Tống Thanh Hàn hé môi, vốn định phản bác, nào ngờ lại bị một tràng vỗ tay giòn giã cắt ngang.
Tiểu Thạch Đầu hăng hái vỗ tay "bốp bốp", còn líu ríu gọi to:
"Hải Sản! Hải Sản!"
Nhìn gương mặt cha con hai người đều rạng rỡ nụ cười ngây ngốc, trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng qua một tia bất đắc dĩ, chỉ còn biết tự an ủi mình: Dù sao cũng chỉ là nhũ danh, đợi đến khi thằng bé lớn lên thì sẽ khác thôi........
Một tháng sau, Võ Đại Hổ cùng Tống Thanh Hàn dẫn cả nhà cùng năm cỗ xe ngựa, rầm rộ đi về hướng đông. Về phần căn viện cũ, bọn họ đã tặng lại cho Đại Mộc, giao cho Mục Hãn Mặc toàn quyền xử trí. Chỉ là Mục Hãn Mặc nhớ đến công lao của Võ Đại Hổ, không hề cho người đến chiếm dụng, ngược lại còn sai người định kỳ đến quét tước sạch sẽ, chờ bọn họ trở về.
Vì không cần gấp gáp, hành trình của họ diễn ra vô cùng chậm rãi, mỗi khi đến một nơi xa lạ lại dừng lại chơi đùa, nếm thử xem nơi đó có món ăn đặc sắc hay phong tục gì khác biệt.
Có điều bọn họ không đi đường lớn, dù sao nội chiến ở Thanh Mộc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, phô trương quá mức cũng chẳng phải chuyện hay.
Khi đi ngang qua quê cũ, Tống Thanh Hàn cho Nguyên Văn Hiên xuống, để Võ Đại Hổ dẫn nó ngồi riêng một cỗ xe ngựa trở về chỗ Nguyên Bá Thư.
Việc làm ăn của Nguyên Bá Thư làm ăn cũng coi như khá ổn, con của Tiểu Ninh cũng đã chào đời, cả nhà trông rất đầm ấm.
Ban đầu hắn còn tưởng lần này Nguyên Văn Hiên trở về là sẽ ở lại hẳn, không ngờ nó chỉ chào một tiếng, rồi liền chạy sang nhà bạn nối khố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!