Chương 324: Nhân quả báo ứng

"Bốp" một tiếng, một bàn tay bất ngờ vươn ra, bóp chặt tay của ông già nhóm lửa.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ông ta Tống Thanh Hàn lại thấy buồn cười, bình thản nói:

"Ngươi lớn lên dưới mí mắt con trăn thì đúng, nhưng con trăn lớn lên dưới mí mắt ai thì vẫn chưa biết đâu."

Không biết từ lúc nào Mộc Diệp đã đứng thẳng người, nhìn ông già nhóm lửa đang quỳ rạp dưới chân mình, ánh mắt hoảng sợ, gã lạnh giọng nói:

"Vốn dĩ ta rất coi trọng ngươi, dẫu sao trên con đường trường sinh mang thêm vài người cũng chẳng sao."

Ông già nhóm lửa không cam lòng, ngước nhìn con trăn, miệng phát ra những tiếng "xì xì" gấp gáp.

Thế nhưng ánh mắt con trăn vẫn dán chặt vào Mộc Diệp, hoàn toàn làm ngơ trước tiếng kêu cứu của ông ta.

Mộc Diệp ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, giọng chậm lại:

"Vậy thì như ngươi mong muốn, dùng nội tạng của ông ta đi."

Không ngờ Tống Thanh Hàn lại đưa ngón tay chỉ vào bàn tay hơi run rẩy của gã, nhàn nhạt nói:

"Bệnh của ngươi sắp tái phát rồi đó."

Mộc Diệp giật mình cúi gằm đầu, tới lúc mở miệng lại thì giọng nói lại âm trầm đến mức như đang nhỏ từng giọt nước:

"Sao ngươi biết được? Ta chưa bao giờ để ngươi bắt mạch mà..."

Tống Thanh Hàn nhún vai, tiếc nuối nói:

"Ta từng thấy có người phát bệnh ngay trước mặt ta, ta còn tự tay cứu y một mạng nữa. Nhưng với ngươi, ta chẳng muốn nhân từ như thế hay đúng hơn, ta vẫn luôn chờ khoảnh khắc này."

Cơn đau nhói đột ngột từ tim truyền ra, Mộc Diệp "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống nền đất lạnh, giống hệt ông già nhóm lửa kia.

Ông già nhóm lửa chớp lấy cơ hội, cố với tay vùng vẫy lần cuối.

Nhưng con trăn như tia chớp lao tới, thẳng tay hất văng ông ta ra.

Tống Thanh Hàn nhìn ông già nhóm lửa bị hất mạnh vào tường rồi trượt xuống, vô thức sờ vào xương sườn mình, lẩm bẩm:

"Ba cái... thật hung hãn mà..."

Không chỉ thế, xương sườn gãy dường như còn đâm thủng nội tạng, ông ta ngã vật xuống đất, máu tràn ra từ miệng vã mũi. Nhưng đôi mắt vẫn gắt gao dán vào con trăn, gằn từng chữ khó nhọc:

"Ta coi ngươi là người thân, là bằng hữu cả đời này, kết quả ngươi lại đối xử với ta như thế. Quả nhiên, súc sinh thì mãi cũng chẳng thuần dưỡng nổi mà, hừ..."

Mùi máu tanh cùng bầu không khí ngột ngạt khiến con trăn bất an, liên tục vung đuôi đập mạnh vào tường.

Lúc này, Mộc Diệp đang ôm chặt lấy ngực, sắc mặt đau đớn, tựa hồ sắp ngất.

Tống Thanh Hàn liếc mắt ra hiệu cho Võ Đại Hổ và Nguyên Văn Hiên, ba người lập tức tụ lại, gương mặt kiên định cùng lao về phía lối ra.

Thấy thế, Mộc Diệp cắn mạnh đầu lưỡi, phát ra tiếng "xì xì" dồn dập.

Con trăn lập tức nhận lệnh, ánh mắt khóa chặt lấy ba người, thân hình to lớn quẫy mạnh lao tới, gió rít ù ù bên tai Tống Thanh Hàn.

Ngay khi con trăn gần bổ nhào đến, Võ Đại Hổ bỗng rút từ hông ra một cái túi gấm, hất thẳng thứ bột trắng trong đó về phía con trăn.

Thứ bột trắng tỏa ra mùi thơm mát nhưng con trăn lại như ngửi phải kịch độc, quằn quại điên cuồng tại chỗ.

Mộc Diệp sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, gần như không chống đỡ nổi thân thể, nhưng đôi mắt vẫn găm chặt vào ba người. Nhìn thấy lớp bột trắng ấy, gã khó tin kêu lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!