*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Võ Đại Hổ lại cùng Tống Thanh Hàn vào trấn.
Gia vị vẫn bán chạy như mọi khi, quả la hán lần này bán được nhiều hơn trước, phần lớn là khách quen quay lại, phản hồi cũng rất tốt.
Thấy hôm nay dọn hàng sớm, Võ Đại Hổ liền dẫn Tống Thanh Hàn đến lò rèn, tả lại cho thợ rèn nghe hình dáng của thứ gọi là dao mổ.
Tống Thanh Hàn thấy hắn vậy mà lại có thể ghi nhớ toàn bộ lời mình miêu tả, trong lòng không khỏi vừa cảm động vừa buồn cười.
Lò rèn ở đây liệu có làm nổi không đây?
Không ngờ thợ rèn sau khi nghe xong mô tả của Võ Đại Hổ lại trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu:
"Dù ta chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng chắc là làm được. Thế này đi, ta vẽ một bản phác thảo, các ngươi xem thử có đúng không."
Dứt lời, y xoay người đi thẳng vào trong cửa tiệm, cầm than vẽ lên giấy Tuyên*, bắt đầu tỉ mỉ phác họa từng nét.
*Giấy Tuyên (
- xuānzhǐ), còn gọi là giấy huyện Kính (
- Jīng xiàn zhǐ): là loại giấy truyền thống xuất phát từ huyện Kính, tỉnh An Huy, Trung Quốc, nổi tiếng từ thời Đường đến Tống, Nguyên.
Nguyên liệu chính để sản xuất giấy Tuyên là vỏ cây thanh đàn, một loài cây phổ biến tại địa phương.
Từ thời Tống và Nguyên, công thức được cải tiến thêm rơm, cùng một số vật liệu khác như sợi trúc và sợi dâu tằm, góp phần nâng cao chất lượng giấy và độ bền lâu dài.
Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn nhìn nhau, cùng bước vào trong tiệm, kiên nhẫn chờ thợ rèn vẽ xong.
Không ngờ trí nhớ của thợ rèn cũng thật kinh người, vậy mà chỉ dựa vào lời của Võ Đại Hổ, có thể vẽ ra nguyên bộ dao mổ, không sai lệch chút nào.
Tống Thanh Hàn nhìn bản vẽ, không kìm được mà hít sâu một hơi lạnh. Võ Đại Hổ thấy vậy thì biết thợ rèn vẽ đúng rồi, liền mở miệng hỏi:
"Cứ làm theo bản này đi. Chừng nào thì có thể làm xong?"
Thợ rèn mím môi suy nghĩ một lát, rồi giơ hai ngón tay lên, khẽ lắc lắc trước mặt Võ Đại Hổ.
Võ Đại Hổ kinh ngạc thốt lên:
"Hai ngày?"
"Hai tuần!"
- Thợ rèn không vui chỉnh lại, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng với kiểu đoán mò không đầu không đuôi của Võ Đại Hổ.
Tống Thanh Hàn đứng bên gật đầu, dịu giọng nói:
"Hai tuần mà làm xong là tốt lắm rồi. Tổng cộng hết bao nhiêu bạc vậy?"
Thợ rèn giơ ba ngón tay lên, dường như chẳng muốn Võ Đại Hổ lại đoán bừa nữa, dứt khoát nói thẳng:
"Ba mươi lượng bạc."
Tống Thanh Hàn trừng lớn mắt, vội kéo tay áo Võ Đại Hổ, khẽ kêu lên:
"Mắc vậy sao? Hay là... hay là chúng ta đừng làm nữa?"
Võ Đại Hổ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu để trấn an, quay sang hỏi thợ rèn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!