Chương 31: Mưu sự bất thành

Hướng Thiên Ca lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, sắc mặt biến đổi liên tục, đến cả nụ cười trên môi cũng gần như không giữ nổi.

Người kia như thể đã buông xuôi, mặc kệ tất cả, mở miệng tuôn một tràng dài:

"Ông ta nói sau khi xong việc sẽ cho ta hai trăm lượng bạc. Ta nghĩ chuyện này cũng chẳng nguy hiểm gì, chỉ là hơi thất đức chút thôi. Mà ta đã từng làm không ít chuyện thất đức rồi, thêm lần này cũng đâu khác gì."

"Đến khi tới đây, Hướng Thiên Ca sắp xếp cho ta gặp một thụ sinh, nhờ ông ta giới thiệu ta mới biết người đó là phu lang của trưởng thôn các người, tên là... tên là Mai... Mai gì ấy nhỉ."

"Mai Khê Lâm."

- Võ Đại Hổ bất ngờ lên tiếng nhắc.

Người kia "À" một tiếng, gật đầu lia lịa:

"Phải phải phải! Chính là y, Mai Khê Lâm! Mà này, đừng trách ta nhiều lời, ta thấy y với Hướng Thiên Ca chắc chắn có gian tình, cái kiểu người tung kẻ hứng, ăn ý đến lạ luôn... chậc chậc..."

Trong phòng, sắc mặt Mai Khê Lâm lập tức trắng bệch. Nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Ngô Bình Lang, y hoảng loạn đến mức không nói được lời nào, chỉ biết liên tục lắc đầu như thể làm vậy là có thể chứng minh mình trong sạch.

Tống Thanh Hàn thấy người kia có vẻ bắt đầu lạc đề, liền nhíu mày:

"Nói tiếp đi. Sau khi ngươi gặp Mai Khê Lâm thì xảy ra chuyện gì?"

Người kia bị nhắc nhở mới sực tỉnh, nghĩ ngợi một lúc rồi oán hận nói:

"Sau đó y chỉ cho ta cách làm sao để lừa được ngươi mở cửa. Nào là cha của Tiểu Thanh bị thương, nào là áo của Tần gia gia, rồi chuyện Đại Hổ bị thương... đều là y vừa nghĩ vừa dạy ta phải nói thế nào cho đúng."

"Phi! Nếu sớm biết y là kẻ không đáng tin đến thế, ta đã chẳng nhận vụ này!"

Tên kia nhổ nước miếng, chẳng may chạm phải lưỡi đao, da đầu tê rần, toàn thân cứng đờ, giọng run rẩy:

"Ta... ta đã khai hết rồi. Các vị mau tha cho ta đi. Ta sẽ trả lại bạc cho Hướng Thiên Ca, từ nay về sau tuyệt đối không bén mảng đến đây nữa."

Võ Đại Hổ liếc ra cửa, thấy trưởng thôn Ngô Bình Lang đã bước ra, sắc mặt trầm tĩnh. Hắn liền buông tay, cúi người nhặt dây thừng, siết chặt kẻ nọ lại lần nữa, giọng lạnh như băng:

"Thả hay không, do trưởng thôn định đoạt. Nhưng nếu ngươi còn dám bén mảng đến nhà ta nửa bước..."

Hắn hừ lạnh một tiếng, sát ý ẩn trong tiếng cười khiến người kia lạnh toát sống lưng, vội vàng gật đầu như giã tỏi:

"Không dám, không dám. Về sau tuyệt không dám nữa!"

Ngô Bình Lang siết chặt tay, gắng giữ vẻ bình thản:

"Thả hay không, giao cho quan phủ định đoạt đi. Chiều nay ta cũng rảnh, cùng các ngươi vào trấn một chuyến."

Dứt lời, y quay sang nhìn Mai Khê Lâm và Hướng Thiên Ca, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực, tựa hồ chờ xem bọn họ định nói gì.

Mai Khê Lâm mắt đỏ hoe, rón rén bước tới mấy bước, thấy Ngô Bình Lang né tránh bàn tay mình, liền dùng khăn tay lau khóe mắt, ngữ khí uất ức:

"Nếu vào nha môn rồi bị phạt đánh trượng, nói không chừng ta sẽ mất mạng đó... Ngươi nỡ lòng sao? Vạn nhất thật sự bị đánh chết thì làm sao đây..."

Hướng Thiên Ca cũng do dự mở lời:

"Chuyện này cũng chỉ là lời nói đến từ một phía. Dù sao cũng chưa đến mức gây nên tổn thất gì lớn, bằng chứng lại chẳng rõ ràng. Ngô đệ bỏ qua lần này, xem như cho hắn một con đường sống đi."

Ngô Bình Lang lạnh lùng liếc hai người, đưa tay chỉ vào Tống Thanh Hàn, nghiêm giọng:

"Tổn thất? Nếu thật sự có chuyện xảy ra, các ngươi bồi thường nổi không? Phu lang của Đại Hổ sắp đến kỳ lâm bồn, nếu xảy ra chút sơ suất, nói trắng ra các ngươi chính là gánh hai mạng người đó!"

Thấy hai người kia cúi đầu không đáp, ông nặng lời quát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!