Giọng người ngoài cửa vừa gấp gáp vừa ra vẻ đau đớn vô cùng:
"Ta cũng giống như sinh phụ của Tiểu Thanh, sau lưng bị rách một vết dài, máu chảy đầm đìa. Tống đại phu, cứu mạng ta với!"
Tống Thanh Hàn đặt tay lên then cửa, nghe thế nào cũng thấy không đúng, trầm ngâm một lát rồi mới hỏi:
"Ngươi là người nhà nào? Sao lại không có ai đi cùng?"
Người kia ú ớ đáp:
"Chính là người ở đầu thôn đó, trong nhà không có ai, nên chỉ đành một mình đến đây. Tống đại phu yên tâm, ta có mang tiền theo."
Đầu thôn? Nếu hôm qua cậu không cùng Võ Đại Hổ đi phát vải khắp làng, thì có lẽ đã thật sự tin rồi. Nhưng tiếc là...
"Ồ? Là con trai cả nhà lão Hứa ở đầu thôn sao?" Cậu bình thản hỏi lại, không để lộ chút cảm xúc nào.
Người bên ngoài gần như không kìm được, vội vàng đáp ngay:
"Đúng đúng đúng, là tôi đây. Tống đại phu mau mở cửa đi."
Tống Thanh Hàn buông tay xuống, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo, điềm nhiên nói:
"Vậy thì xin lỗi nhé, nhà tôi với nhà họ Hứa có thù, cậu cứ tự sinh tự diệt ngoài đó đi!"
Nói xong, cậu quay lưng bước vào phòng, chẳng thèm để tâm người ngoài kia gào khóc ra sao.
Nhà họ Hứa cái gì chứ, từ đầu thôn đến cuối thôn làm gì có ai họ Hứa, tưởng cậu dễ lừa lắm hả?
Một lúc sau, có lẽ người bên ngoài nhận ra không có hy vọng gì, bỗng nhiên im bặt, có vẻ đã rời đi.
Lại qua khoảng nửa nén nhang sau, có tiếng gõ cửa lần nữa vang lên nhưng lần này nghe nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tống Thanh Hàn hơi cảnh giác, cất tiếng hỏi:
"Ai đấy?"
Bên ngoài vang lên giọng nam vui vẻ, cười nói:
"Y phục của Đại Hổ làm xong rồi, Tần gia gia sợ để lâu lỡ việc nên nhờ tôi mang sang. Là phu lang của Đại Hổ phải không? Phiền cậu mở cửa nhận đồ."
Tay Tống Thanh Hàn đặt trên then cửa, vừa định mở cửa, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu hỏi:
"Cái áo xanh lục kia không phai màu chứ? Không biết có hợp với nước da của Đại Hổ không?"
Thấy cậu vẫn chưa mở cửa, người bên ngoài ấp úng một hồi, hàm hồ đáp:
"À, không phai đâu, Đại Hổ mặc vào chắc chắn rất đẹp."
"Thật sao? Hắn đen như vậy, mặc áo xanh lục có đẹp không?"
Tống Thanh Hàn khoanh tay, lạnh lùng cười nói.
Người bên ngoài hầu như không chút do dự, khẳng định nói:
"Đương nhiên là đẹp rồi . Màu xanh lục trông rất có sức sống."
Sau khi xác nhận đối phương giả mạo thân phận, Tống Thanh Hàn bực mình xoay người, ngáp một cái nói:
"Xin lỗi nha, ta đột nhiên cảm thấy hắn mặc đồ màu xanh xấu vô cùng, ngươi cầm về tự mặc đi, coi như ta tặng cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!