"Ngươi đợi ta ở đây nhé."
Vừa dứt lời, Võ Đại Hổ đã như mũi tên rời cung, lao vụt đi trong chớp mắt. Cơ bắp hắn cuồn cuộn, động tác mạnh mẽ mà dứt khoát.
Không gian trước mặt đột nhiên trống vắng, Tống Thanh Hàn có chút không quen, cậu tại chỗ lúng túng kéo nhẹ tay áo.
Theo lời Võ Đại Hổ nói, trong núi này nào là heo rừng, nào là chồn cáo... Lỡ đâu một con hổ to tướng nhào ra vồ lấy ăn thịt cậu thì sao? Thân thể này hiện giờ tuy hơi yếu, nhưng vẫn đang sống, mà chỉ cần còn sống là còn hy vọng. Nếu chết thì thật sự là xong đời luôn rồi.
Nghĩ lan man một hồi, tim cậu đập thình thịch như trống trận. Chỉ một tiếng gió xào xạc cũng đủ khiến cậu giật thót cả người.
Đột nhiên, bụi cây bên trái vang lên tiếng sột soạt, cậu lập tức lùi lại hai bước, hoảng hốt nhìn về phía đó.
"Á!"
Nhưng khi thấy người xuất hiện lại chính là Võ Đại Hổ, cậu lập tức bịt miệng, nuốt ngược tiếng hét vào cổ họng.
Võ Đại Hổ hơi khựng lại, thấy chân cậu khẽ run thì vội bước tới đỡ lấy, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng hỏi: "Dọa ngươi rồi à? Là ta không đúng, vừa rồi đi đường tắt."
Tống Thanh Hàn vỗ ngực bình tĩnh lại, mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ. Cậu không ngờ một mặt yếu đuối như vậy của mình lại bị người ta bắt gặp.
Lúc này, một vệt đỏ thoáng lướt qua trong tầm mắt, cậu nhìn kỹ lại liền kêu lên: "Trời ơi! Ngươi bị thương rồi!"
Võ Đại Hổ nhìn xuống cánh tay phải của mình, nhún vai cười: "Không sao, chỉ là vết xước ngoài da thôi."
Vừa nói hắn vừa giơ tay trái lên, lộ ra một con thỏ rừng béo múp mới bắt được, đôi mắt lấp lánh: "Tối nay có món ngon cho ngươi rồi."
Không ngờ, Tống Thanh Hàn chẳng hề tỏ ra vui vẻ mà ngược lại sắc mặt trầm xuống. Cậu nắm lấy cánh tay bị thương của hắn, giọng nghiêm nghị: "Bị cái gì cào trúng vậy? Chảy nhiều máu không? Lúc nãy có đụng phải thứ gì bẩn không?"
Đây là thói quen nghề nghiệp của Tống Thanh Hàn. Cậu không chỉ rất coi trọng sức khỏe bản thân mà còn chịu không nổi chuyện ai đó để cơ thể bị tổn thương tùy tiện như thế, nhất là người có liên quan đến mình.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thanh Hàn, Võ Đại Hổ dần thu lại nụ cười. Hắn cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Vừa rồi chạy nhanh quá, bị cành cây cào phải. Không chảy nhiều máu đâu, cũng chưa đụng phải thứ gì bẩn cả."
Nghe vậy, sắc mặt Tống Thanh Hàn có dịu xuống đôi chút, nhưng vẫn không vui: "Về thôi, để ta xử lý vết thương giúp ngươi, kẻo nhiễm trùng."
Không hiểu sao, Võ Đại Hổ lại thấy khí thế của cậu khiến người khác không thể không nghe lời. Hắn ngoan ngoãn gật đầu rồi đi trước dẫn đường.
Dù sao hôm nay cũng săn được một con thỏ rồi, cũng xem như có thu hoạch, nhiệm vụ không còn quá nặng. Đợi lúc Tống Thanh Hàn ngủ trưa, hắn lại tranh thủ vào núi một chuyến, biết đâu còn săn thêm được gì đó.
Cả hai vừa về đến nhà, việc đầu tiên Tống Thanh Hàn làm là đun một ấm nước sôi, rồi dùng khăn sạch đã trụng nước nóng cẩn thận lau sạch máu và bụi bẩn quanh vết thương cho Võ Đại Hổ. Chờ đến khi máu khô được lau hết, thấy vết thương không sâu lắm, cậu cũng không băng bó nữa, chỉ dặn: "Vài ngày tới tuyệt đối đừng để vết thương dính nước hay đụng vào thứ gì dơ bẩn.
Khi đã kết vảy rồi cũng đừng có gãi, nếu không sẽ để lại sẹo đấy."
Hắn cười cười, chẳng mấy quan tâm: "Đàn ông có vài vết sẹo cũng đâu có sao."
Y liếc mắt lườm hắn, hừ lạnh: "Ta không thích!"
Lời vừa thốt ra, cả hai đồng thời rơi vào trầm mặc, bầu không khí cũng như đặc lại.
Cậu hơi xấu hổ tự nhủ mình đâu có tư cách gì mà nói thích hay không thích. Sau này cũng đâu phải suốt ngày chạm da chạm thịt với hắn...
Ngay lúc cậu đang muốn quay người đi cho đỡ lúng túng, thì hắn bỗng khẽ "ừ" một tiếng, rồi nghiêm túc nói: "Vậy sau này ta sẽ không để lại sẹo nữa."
May mà lúc hắn nói câu đó cậu đã quay lưng đi mất rồi, bằng không thì chắc chắn sẽ bị hắn nhìn thấy khuôn mặt khẽ ửng đỏ của mình.
Cậu bước vào bếp, vừa mới lấy khoai mài trong sọt ra, Võ Đại Hổ đã đưa tay ngăn cậu lại nói: "Để ta làm, ngươi chỉ ta là được rồi."
Khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, cậu bất ngờ có cảm giác như bị điện giật một cái. Đợi đến khi kịp phản ứng, cậu xoa trán, thầm nghĩ chắc do bản thân mệt quá nên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Dưới sự chỉ dẫn của Tống Thanh Hàn, Võ Đại Hổ đem khoai đi rửa sạch, không gọt vỏ mà cứ thể cắt thành khúc to bằng ba ngón tay, rồi cho vào nồi hấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!