Chương 28: Trưởng thôn thương nghị

"Còn nữa, mấy xấp vải này... thật sự là do công tử nhà họ Lâm gửi tặng sao?"

Tần gia gia dường như vẫn chưa yên tâm, nhíu mày hỏi lại. 

Tống Thanh Hàn khẳng định:

"Đích thị là do Lâm đại công tử gửi tới ạ. Hơn nữa chúng ta còn phải đi đưa cho người khác nữa, đến lúc đó gia gia cứ đi hỏi là biết ngay."

Thấy cậu nói chắc như đinh đóng cột, Tần gia gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cất vải vào trong nhà rồi quay sang nói với Võ Đại Hổ:

"Vẫn theo lệ cũ, ba ngày sau đến lấy. Lúc đó nhớ mang theo tiền lẻ, không có thì vài hôm nữa cũng được." 

Võ Đại Hổ cười khổ, lắc đầu rồi cất tiền vào ngực. 

Kỳ thực hắn sớm đã biết rõ tính tình của Tần gia gia, chỉ là trước đây hắn cũng nam tử, không tiện khuyên can một sinh nam như gia gia. Lần này dẫn theo Tống Thanh Hàn, cứ tưởng sẽ khác đi đôi chút, không ngờ kết cục vẫn như cũ. Nhưng cũng chẳng sao, đến lúc đó mang thêm chút bột gạo cho gia gia, cũng xem như là tấm lòng của mình vậy.

Hai người giải quyết xong chuyện y phục liền chuẩn bị rời đi. 

Vừa bước khỏi nhà Tần gia gia, họ đã bị ai đó gọi giật lại từ không xa.

"Này, Đại Hổ à, ngươi kiếm được bộn tiền thật rồi nhỉ, dám may cả đống vải thế này."

Võ Đại Hổ quay đầu, thấy là phu lang trưởng thôn, liền đáp bằng giọng bình thản:

"Ta chỉ lấy một tấm thôi, số còn lại là Lâm đại công tử nhờ chuyển cho người dân trong thôn."

Mắt phu lang trưởng thôn như sáng rực lên, liền hỏi dồn:

"Vậy nhà chúng ta được bao nhiêu tấm? Hay là thế này đi, ta cũng đang rảnh, cùng các ngươi đi lấy luôn."

Võ Đại Hổ hơi nhíu mày, giọng đều đều:

"Không có phần của trưởng thôn." 

Nụ cười trên mặt phu lang trưởng thôn tắt lịm, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn, khoanh tay nói:

"Lâm đại công tử là người thế nào chứ? Nếu thật sự có lòng tặng đồ, sao lại không nghĩ đến nhà chúng ta? Chỉ nói suông thì ai mà tin được, ta phải tận mắt nhìn xem các ngươi có bao nhiêu vải mới được."

Võ Đại Hổ thấy y cố tình gây chuyện, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày đáp:

"Vải là Lâm đại công tử đưa cho nhà ta, chúng ta muốn chia cho ai là chuyện của mình. Ngươi không tin thì tự lên trấn mà hỏi cho rõ."

Bị chặn họng như vậy, phu lang trưởng thôn mặt mày tối sầm:

"Lâm đại công tử sao phải tặng vải cho nhà các ngươi? Hay là thấy nhà ta không có người nên nhờ các ngươi nhận hộ?" 

Vừa dứt lời, y chợt nhận ra Tống Thanh Hàn đang đứng im bên cạnh, lập tức vỡ lẽ:

"Hóa ra là thế! Nhưng Đại Hổ này, không phải ta muốn nói lời khó nghe nhưng ngươi đối xử với người ta như vậy không ổn đâu. Dù sao 'một đêm phu phu trăm đêm ân tình', người ta tặng ít vải cho phu lang ngươi dùng cũng phải lẽ, ngươi vừa nhận xong đã đem cho hết, chẳng phải làm cho phu lang ngươi đau lòng rồi sao?"

Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng hiểu vì sao Võ Đại Hổ cứ cau mày

- người này thật sự quá không biết cách nói chuyện rồi, mở miệng ra là chuyên đâm chọc vào chỗ đau của người khác.

Phu lang trưởng thôn đảo mắt một vòng, vỗ tay cười nói:

"Vậy đi, mấy tấm vải còn lại, hay là giao cho nhà ta xử lý đi, cũng đỡ khó xử cho ngươi."

Võ Đại Hổ nghe y vòng vo mãi chỉ vì chút vải vóc, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, dứt khoát đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!