Chương 26: Chuyện y phục

Nhờ vào số gia vị lần trước, mà số quả la hán bọn họ mang theo cũng bán được kha khá. Tuy vậy, sau khi gia vị hết sạch, số quả la hán vẫn còn quá nửa.

Thấy quả la hán chẳng còn hy vọng tiêu thụ thêm, hai người liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về.

"Này! là quả la hán phải không?"

Một tiểu ca chạy vội tới, vừa chạy vừa vẫy tay với họ, dường như muốn họ dừng lại.

Tống Thanh Hàn gật đầu, sắc mặt đầy nghi hoặc, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tiểu ca kia dừng lại, thở hổn hển một lúc, chống tay lên gối rồi nói:

"Ta... ta là tiểu đồng* của Hồi Xuân Đường, La đại phu nghe nói hôm nay hai vị có mặt, nên đặc biệt sai ta đến mời hai vị qua một chuyến."

*Tiểu đồng: Chỉ thiếu niên làm việc trong y quán, thư phòng hoặc đạo quán. Vừa làm việc vặt, vừa học nghề từ người lớn.

La đại phu? Chẳng lẽ việc thử nghiệm của ông ấy đã có kết quả?

Tống Thanh Hàn đưa mắt nhìn Võ Đại Hổ, thấy hắn không có ý kiến gì thì gật đầu đáp: "Được, vậy chúng ta đi một chuyến."

Tiểu đồng đi phía trước dẫn đường, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn xem họ có theo kịp không.

Tống Thanh Hàn thấy ánh mắt cậu ta trong trẻo ngây ngô, trong lòng chợt động, bèn dò hỏi:

"Tiểu huynh đệ, ngươi có biết La đại phu gọi bọn ta tới là vì chuyện gì không?"

Nghe cậu hỏi vậy, tiểu đồng của Hồi Xuân Đường tuy lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn thật thà đáp:

"La đại phu nói... muốn tìm hai vị để hỏi tội."

Tống Thanh Hàn giật mình, bất giác bước nhanh mấy bước, đi song song với tiểu đồng , gấp gáp hỏi:

"Sao lại hỏi tội? Chẳng lẽ quả la hán có vấn đề?"

Tiểu đồng gãi đầu, mặt mũi ngơ ngác, lưỡng lự đáp:

"Chắc... chắc vậy? Thực ra ta cũng không rõ nữa, ta chỉ là chân chạy việc thôi mà..."

Tống Thanh Hàn nhìn sắc mặt hắn, cảm thấy nếu mình hỏi thêm một câu nữa, e rằng hắn sẽ bật khóc mất, liền mím môi lại, lặng lẽ cúi đầu bước đi.

Chỉ là, tuy gương mặt cậu chẳng lộ rõ vẻ gì, trong lòng lại chùng xuống như bị đè nặng bởi thứ gì đó.

Hỏi tội? Chẳng lẽ la đại phu đã phát hiện điều gì bất thường? Có khi nào thể chất ông ấy không hợp uống quả la hán ? Nếu sớm biết vậy, hôm đó lẽ ra nên nói rõ, người có đường ruột yếu không thích hợp dùng thứ này. Giờ chẳng lẽ thật sự phải làm như lời đã nói hôm ấy, từ nay về sau không bán quả la hán nữa sao?

Võ Đại Hổ nhìn ra được vẻ thấp thỏm trong lòng cậu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng nói dịu lại:

"Đừng lo, tới rồi rồi hẵng hay."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, hơi nghiêng người về phía hắn, trong lòng bỗng thấy ấm áp dịu dàng.

Biển hiệu Hồi Xuân Đường chẳng bao lâu đã hiện ra trước mắt ba người, vị tiểu đồng kia chạy nhanh mấy bước, vội vã xông vào trong, chắc là đi bẩm báo rồi.

Sắc mặt nghiêm nghị của La đại phu dần xuất hiện trong tầm mắt Tống Thanh Hàn, cậu mấp máy môi, cố gắng nói ra nỗi nghi vấn trong lòng:

"La đại phu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Không ngờ lông mày La đại phu lại nhíu chặt hơn trước, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn kẻ có tội, trầm giọng nói:

"Thứ đồ tốt hữu dụng như thế, sao đến giờ ngươi mới mang ra?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!