Chương 25: Từ chối hợp tác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong sân, Tống Thanh Hàn nhìn Võ Đại Hổ, bất lực nói:

"Ngươi chiêu được loại đào hoa gì vậy chứ, đến cả kiểu người như thế mà cũng bám theo ngươi được, đúng là xui tám đời mới gặp phải."

Võ Đại Hổ nghe vậy, cũng đành bất đắc dĩ đáp:

"Ta cũng chẳng hiểu nổi, trong thôn bọn họ bao nhiêu nam nhân đến tuổi kết hôn, sao cứ nhắm đúng vào ta – một người đã có phu lang rồi."

May mà hôm nay Võ Đại Hổ cũng biết cư xử, nên Tống Thanh Hàn chẳng giận gì, chỉ dặn:

"Lần sau mà họ lại tới, thì đừng mở cửa."

Đợi đến khi cậu nhận ra câu này nghe cứ như chuyện Võ Đại Hổ bảo mình không được mở cửa cho Lâm Đại Phú lúc trước, thì không nhịn được mà bật cười.

Trước kia còn thấy Võ Đại Hổ quản quá nhiều chuyện, nhưng nghĩ lại nếu không quan tâm, sao lại để ý từng chuyện nhỏ nhặt như thế chứ.

Trận náo loạn này coi như tạm thời kết thúc, hai người tiếp tục xử lý chỗ nguyên liệu gia vị còn lại, thấy trời dần tối thì họ ăn tối sớm rồi cùng nhau lên giường đi ngủ.

Lúc ngủ, Võ Đại Hổ giống như mấy hôm trước, lại đặt chân Tống Thanh Hàn vào trong lòng mình, còn tiện tay giúp cậu xoa bóp mấy cái.

Tống Thanh Hàn buổi chiều ngủ dậy muộn, nên lúc ấy không nghe thấy Hướng Thiên Ca nói về chuyện sính lễ. Giờ đột nhiên nhớ ra, cậu tò mò hỏi:

"Họ chuẩn bị những gì vậy? Bộ dạng như thể ngươi không cưới thì là thiệt to lắm không bằng."

Tay đang xoa bóp của Võ Đại Hổ hơi khựng lại, ậm ờ đáp:

"Chỉ là mấy thứ như cửa tiệm, ruộng đất gì đó."

"Cửa tiệm?" Tống Thanh Hàn lặp lại, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tiếp:

"Là tiệm trong trấn à? Vậy thì phải đáng giá lắm đấy?"

Thấy cậu không có vẻ gì là không vui, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, Võ Đại Hổ bèn giải thích:

"Tiệm trong trấn cũng phải xem vị trí. Nếu là khu sầm uất nhất, ít nhất cũng phải hơn năm trăm lượng bạc mới mua được, nếu ở rìa thì khoảng ba trăm lượng là đủ."

Tống Thanh Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi tiếp:

"Thế còn ruộng đất? Họ chuẩn bị bao nhiêu?"

"Ba mươi mẫu ruộng tốt." Võ Đại Hổ hình như đoán được điều Tống Thanh Hàn quan tâm, dừng một chút rồi nói tiếp:

"Ước chừng trị giá hơn ba trăm lượng bạc."

Tống Thanh Hàn "Ồ" một tiếng, khẽ đá hắn một cái, hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Võ Đại Hổ không do dự mấy, đáp ngay: "Còn năm trăm lượng bạc."

Ba trăm lượng bạc, ba trăm lượng bạc, năm trăm lượng bạc, cộng lại là... một ngàn một trăm lượng!

Tống Thanh Hàn hít mạnh một hơi, Võ Đại Hổ tưởng mình bóp hơi mạnh, vội xoa thêm mấy cái, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

"Ngươi mà cũng đáng giá tới một nghìn một trăm lượng bạc cơ à! Đắt giá thật nha!"

Tống Thanh Hàn cảm thán, trong giọng điệu không kìm được mà lộ ra vài phần ghen tuông.

Võ Đại Hổ khẽ cười khổ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!